CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 200

"Donal?".

"Donal McCarthy. Ô, hãy để ông ấy yên, ông ấy đã chín mươi bảy tuổi

rồi, bố ông ấy cũng tham gia chiến đấu. Việc nổi loạn duy nhất mà ông có
thể làm là dùng cây gậy gõ vào bàn cờ. Đó là điều duy nhất vì ông không
còn đủ kiên nhẫn để chơi. Ông bị viêm khớp cả hai tay. Chỉ còn cái miệng
là hoạt động. Liên tục quấy rầy Peter nhưng họ đã cắt đứt mối quan hệ kể
từ khi ông thưa kiện con gái, làm đổ vỡ tình cảm của cô ta. Cô ấy bảy mươi
hai. Anh có nghe chuyện nào buồn cười hơn thế chưa? Cô ta đòi bồi
thường, nhưng chắc chắn không được gì đâu. Tôi không trách ông ta về
những điều đó, mặc dù tuần nào ông cũng thích chiếm ưu thế trong cuộc
nói chuyện. Tôi không chịu nổi việc ông ta chẳng bao giờ nghe tôi để sửa
đổi".

Bố cười và thở dài. "Tôi có thể có một tách trà không?".

"Chúng ta không nói chuyện lâu đâu, ông Conway. Ông đi London để

làm gì?".

"Tôi đi bởi vì con gái tôi kéo tôi đến đây một cách bất ngờ. Nó gác điện

thoại xuống hồi sáng hôm qua và nhìn tôi với gương mặt trắng bệch. Nó
bảo con phải đến Lonđon. Cái gì nó cũng đòi phải làm ngay tức khắc. À, có
thể đó là điều mà các bạn trẻ như các anh hay làm, còn tôi thì không phải
như vậy. Tôi không bao giờ quen với những việc như vậy. Anh biết đó,
trước đây tôi chưa bao giờ đi máy bay vì thế con gái tôi nói là có nhiều điều
thú vị nếu chúng tôi đi cùng nhau. Và như thường lệ tôi không đồng ý tôi
có nhiều việc phải làm trong vườn nhà tôi. Phải chăm sóc mấy cây hoa lili,
tulip, thủy tiên, lan dạ hương để kịp nở vào mùa xuân, nhưng nó nói hãy
hưởng thụ một chút. Tôi thấy ngạc nhiên bởi vì tôi hưởng thụ nhiều hơn nó
ấy chứ. Nhưng bởi vì có những việc phiền phức gần đây nên tôi quyết định
đi với nó!".

"Phiền phức gần đây là gì, ông Conway?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.