CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 203

"Ồ, tốt thôi!", Al và Justin đồng thanh.

"Vâng, tốt thôi. Có thể nếu anh làm theo ông ấy, anh sẽ thăng tiến tốt

hơn!".

Cô ngắt lời Al. "Không phải bởi vì anh bán vỏ xe, mà anh phải chạy vỏ

xe đó".

Miệng của Bea trề xuống và Justin cố nhịn cười. "Đi nào con, ra khỏi

đây trước khi có chiến tranh".

"Hai bố con anh đi đâu đấy? Em đi theo được không?", Al hỏi.

"Anh đến nha sĩ còn Bea đến chỗ tập cho buổi trình diễn tối nay".

"Chúc cháu may mắn", Al vò tóc cô cháu gái. "Tất cả mọi người sẽ ủng

hộ cháu".

"Cám ơn chú!", cô bé hít hơi sâu và sửa lại mái tóc của mình. "Ồ, con

còn nhớ một điều nữa về người phụ nữ điện thoại Joyce?".

Cái gì? Cái gì? Cái gì?

"Cô ta sao?".

"Cô ấy biết tóc con màu hoe vàng ánh bạch kim".

"Làm thế nào mà cô ta biết được?", Doris ngạc nhiên hỏi.

"Cô ấy nói cô ấy chỉ đoán thế thôi. Nhưng không chỉ vậy. Trước khi gác

máy, cô nói chúc cháu may mắn trong buổi trình diễn ba lê".

"Vậy thì sao? Chú cũng chúc cháu may mắn mà!", Al nhún vai.

Bea phớt lờ, tiếp tục giải thích với bố. "Sau đó, con nghĩ kỹ về cuộc nói

chuyện. Rõ ràng là con nhớ con chẳng nói bất kỳ cái gì liên quan đến ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.