CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 246

nằm trên đường Ox- ford.

Bố xuống xe, kéo túi xách đi vào cái cửa quay ở lối chính của khách sạn.

Tôi nhìn theo ông trong khi chờ người tài xế thối tiền. Cái cửa quay khá
nhanh. Tôi thấy ông đang cố gắng bắt nhịp vào. Ông nhích tới một chút lại
dừng, nhích tới chút rồi lại dừng. Cuối cùng ông chạy ào vào và túi xách bị
kẹt bên ngoài, làm cái cửa đứng lại nhốt ông bên trong.

Tôi nghe tiếng bố gõ gõ cửa kính. "Xin ai đó giúp đỡ!". Ông gọi.

Tôi vội vã đi vào nhưng ông cũng vừa tự "thoát" được ra.

"Tôi không thể đưa cho cô thẻ tín dụng nhưng tôi có thể cho cô lời đảm

bảo", bố nói lớn với người phụ nữ sau quầy tiếp tân. "Lời nói của tôi cũng
đáng giá như danh dự của tôi".

"Vâng, đây chị". Tôi đưa thẻ tín dụng vào quầy cho người phụ nữ trẻ.

"Tại sao bây giờ người ta không trả bằng tiền mặt?". Bố nói, dựa và quầy

tiếp tân. "Bọn trẻ ngày nay tự chuốt lấy phiền phức cho mình, nợ chồng nợ
bởi vì họ muốn như vậy. Họ muốn như vậy nhưng họ không muốn làm việc
để có tiền. Vì vậy họ sử dụng miếng nhựa này. Ô, đây không phải là tiền
thật của mình, tôi có thể nói với cô như vậy". Ông gật đầu dứt khoát.

Không ai phản ứng gì.

Người phụ nữ tiếp tân cười với ông một cách lịch sự và quay sang máy

vi tính. "Hai người ở cùng phòng?", cô hỏi.

"Vâng", tôi trả lời.

"Giường đơn, tôi hi vọng thế?".

"Vâng, hai giường đơn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.