CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 283

Tớ phát hiện ra lằng cậu không phải là người duy nhất trên thế giới này

có cảm giác như thế ...".

Tôi ngồi bật dậy ngay, lắng nghe chăm chú.

"Tớ đã vào khá nhiều trang web, xem các bài phỏng vấn một số người.

Những người này thừa nhận không hiểu bằng cách nào, họ có được

những ký ức của người khác. Một số người còn có cả những kỹ năng, khẩu
vị tương tự như người khác".

"Này, hai cậu thôi đi. Tớ biết những chuyện này đã được dàn dựng sẵn.

Đừng có dọa tớ nữa, Frankie". Tiếng của Kate vang bên kia đầu dây.

"Không phải dàn dựng sẵn đâu ...", tôi khẳng định với Kate.

"Thế sao cậu nói với tớ rằng tự dưng cậu có được kỹ năng của ai đó

khác, nghe như là ma thuật".

"Tự dưng cậu ấy nói được tiếng Latin, tiếng Pháp và tiếng Ý", Frankie

giải thích.

"Còn khẩu vị ....?", Kate vẫn chưa bị thuyết phục.

"Bây giờ cậu ấy thích ăn thịt". Frankie lại nói.

"Nhưng tại sao cậu lại nghĩ rằng đó là kỹ năng, khẩu vị của người khác

...?

Tại sao cậu không nghĩ rằng Joyce đã tự học tiếng Latin, tiếng Pháp,

tiếng Ý và cũng chính Joyce quyết định ăn thịt, giống như mọi người bình
thường? Sao cậu cứ phải nghĩ rằng đó là những kỹ năng và khẩu vị mà cậu
ấy TỰ NHIÊN có được từ ai đó khác?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.