CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 438

Những người bạn của em đã bắt anh trải qua quá trời những bài kiểm tra

khác nhau nhằm chứng minh rằng anh đã cực kỳ hối tiếc, đã xứng đáng để
được đến đây".

Tôi cười, bị sốc vì Frankie và Kate cuối cùng cũng đồng ý cho một việc

như thế, không màng cả đến việc giữ mọi thứ trong vòng bí mật như thỏa
thuận.

Im lặng. Chúng tôi rất gần nhau, nếu tôi ngước lên nhìn anh, mũi của tôi

sẽ chạm cằm anh. Thế nên tôi giữ cho mình nhìn xuống.

"Em vẫn còn sợ ngủ trong bóng tối ...", anh thì thầm, nâng cằm tôi lên để

tôi chỉ có thể nhìn anh chứ không thể nhìn bất kỳ đâu khác. "Trừ khi có ai
đó bên cạnh em", anh thêm vào với một nụ cười thật nhẹ.

"Anh đã từng qua mặt thầy cô trong bài luận đầu tiên ở trường cao

đẳng", tôi thì thầm.

"Em đã từng rất ghét nghệ thuật". Anh hôn lên trán tôi.

"Anh nói dối khi anh nói rằng anh là một người hâm mộ tác phẩm Mona

Lisa", tôi nhắm mắt lại.

"Em đã có một người bạn vô hình tên là Horatio cho đến khi em năm

tuổi".

Anh hôn lên mũi tôi và tôi định trả đũa bằng một câu gì đó, nhưng đôi

môi anh đã chạm vào môi tôi thật nhẹ nhàng, thật ngọt ngào. Những từ ngữ
đầu hàng, nhạt nhòa và bay biến đi trước khi chúng kịp phát ra, rồi cứ thế
quay trở lại với trí nhớ của tôi, nơi khởi nguồn của chúng.

Tôi mơ hồ nhận thức được rằng cô Fran vừa ra khỏi nhà cô ấy, định nói

gì đó với tôi bằng tiếng "bíp bíp" của xe hơi, nhưng mọi thứ cứ mờ mờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.