CẨM TÂM - Trang 269

Tráng hán há hốc miệng, thụt lùi về sau hai bước, dường như muốn giấu

đi sự hiện diện của bản thân. Nhưng tiếc là Nhai Xế đã ngẩng đầu lên,
giương đôi mắt thẫm lại nhìn hắn: “Lúc nãy ngươi nói cái gì?”

Tráng hán giật bắn mình: “Thực ra, thuộc hạ thấy Việt cô nương rất để ý

người.”

“Hử?” Nhai Xế lạnh lùng hỏi.

Gần cát tránh hung vốn là bản năng của sinh vật, yêu tộc đương nhiên

không ngoại lệ. Vẻ mặt thật thà, giọng điệu trơn tru bắt đầu bịa chuyện:
“Việt cô nương là nhân loại, dù bị môn phái dồn đến đường cùng phải theo
phe chúng ta, thì cho dù bản thân cô nương ấy đồng tình với chúng ta, giống
như hiện giờ đang dốc hết sức vì chúng ta, cũng có những điều không tiện
nói. Trước đó vẫn còn đối lập, lại chỉ mới tiếp xúc chưa lâu, hơn nữa chúng
ta cũng chưa hoàn toàn thoải mái với cô nương ấy. Bởi vậy, khả năng lớn
nhất là Việt cô nương vì thích hoặc vì cảm kích, nên yêu ai yêu cả đường đi
lối về.” Nói mãi, nói mãi, ngay đến bản thân tráng hán cũng sắp bị chính
mình thuyết phục, hắn liếc nhìn thần sắc Nhai Xế, thấy sắc mặt đối phương
đã dịu lại, càng thêm tự tin hơn, “Hơn nữa, hồi đó cũng là do vương đã gài
bẫy người ta, Việt cô nương đồng ý tới đây, chẳng phải chứng tỏ ít nhất cô
nương ấy cũng không ghét người sao?... Nhưng... rốt cuộc vì sao người lại
nghĩ rằng Việt cô nương không thích mình?”

Tráng hán buồn bực hỏi đến điểm then chốt.

Nhai Xế nhăn mặt, nói: “Ta chạm vào nàng ấy, nàng ấy liền nôn.”

Phản ứng kịch liệt vậy sao? Tráng hán sững người: “Người chạm vào

đâu? Cô nương ấy có đồng ý cho người chạm vào hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.