Mẹ Ngôn vốn có đôi mắt vô cùng hiền lành thân thiết, nhưng không
biết là do trời quá tối, hay vì vẻ mặt của mẹ lúc này mà Ngôn Hâm cảm
thấy trong mắt mẹ như thấp thoáng lửa giận......
Ngôn Hâm ra vẻ bình tĩnh tự tại nói: "Mẹ, đây là bạn trai con, Hà Nhất
Triển." Cô nhanh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng phía sau, may mà tây
trang thẳng thớm, "Nhất Triển, đây là mẹ em."
"Cháu chào bác." Hà Nhất Triển mỉm cười, tiến lên một bước gần
Ngôn Hâm hơn.
"Ừ ừ, chào cháu."
Sau một thoáng im lặng, Ngôn Hâm nhanh chóng quyết định, kéo tay
mẹ Ngôn nói: "Muộn thế này rồi cơ à. Nhất Triển, anh đi công tác cả ngày
cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đi?"
"Không, đến bây giờ mới chào hỏi bác gái, là anh sai. Bất ngờ gặp bác
ở đây, chưa kịp chuẩn bị quà gì, nhưng tới cửa nhà rồi, không đi vào chào
bác trai bác gái thì quá thất lễ."
Hà Nhất Triển nói vô cùng tự nhiên, nhưng Ngôn Hâm đã quá quen
thuộc với kiểu của anh rồi, lúc trước anh cũng ngăn cô ở ngoài công ty thế
này mà......
"Mời vào, muộn quá rồi nên không còn gì chiêu đãi cháu." Mẹ Ngôn
tuy không có biểu tình gì, ngữ khí cũng rất bình đạm, nhưng Ngôn Hâm
cảm thấy tay chân lạnh cóng. Lúc vừa bước vào cửa, liền nghe thấy ba
Ngôn cao giọng hỏi: "Ai tới đấy?"
"Bạn trai của Tiểu Hâm."
"À, à, chào cháu." Ba Ngôn ăn mặc thoải mái ngồi trong phòng khách
xem TV, trong tay cầm tờ báo, trên mũi đeo một cái kính lão, dáng vẻ như