mặt cô, không thấy rõ biểu tình. Hà Nhất Triển đưa tay lên tai, vì động tác
này của anh mà Ngôn Hâm lui lại một bước dài.
Anh nheo mắt lại, nói thật nhẹ nhàng, cố làm cho giọng mình thật ôn
hòa: “Chào buổi sáng, Tiểu Hâm.”
“Chào buổi sáng.” Cô đáp khẽ, vừa ngẩng đầu lên lại cúi xuống luôn.
“Không muốn gặp anh sao?”
“…… Không.”
“Tiểu lừa đảo.” Hà Nhất Triển dập tắt điều thuốc, cưỡng ép nâng cằm
cô lên để cô nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt anh rất nghiêm túc: “Anh nói
được thì làm được, em đừng nghĩ lừa dối cho qua.”
Không thoát được khỏi tay anh, mắt cô lấp lánh ánh nước. Hà Nhất
Triển mềm lòng, thả lỏng tay. Cằm Ngôn Hâm được buông lỏng, hiện lên
vết hồng hồng, trông càng đáng yêu.
“Xin lỗi, Tiểu Hâm…” Không ngờ tiểu nha đầu này lại yếu ớt như thế,
sau này anh cẩn thận hơn mới được, Hà Nhất Triển nhíu mày nghĩ vậy.
“Hà tổng, anh thích tôi à?” Giọng nói của Ngôn Hâm nhẹ nhàng
nhưng rất kiên định. Biểu tình hiện tại thoạt nhìn nhu nhược, nhưng ánh
sáng chợt lóe lên trong mắt khiến khuôn mặt có thể coi là thanh tú của cô
đột nhiên có vẻ diễm lệ động lòng người. Cảm giác mềm mại còn lưu lại
trên đầu ngón tay lan vào trong tim anh.
“Em có thể gọi tên anh.” Hà tổng? Nghiêm khắc mà nói cô không
được cọi là cấp dưới của anh.
“Anh cảm thấy biểu hiện của anh tối hôm qua rất rõ ràng.” Sau hai nụ
hôn kia, anh đã nghĩ suốt một buổi tối, hiện tại nhìn thấy cô, quả nhiên chỉ