Mặt hắn nhất thời suy sụp, cầm tay áo che nửa khuôn mặt, "A a a a...
nương tử ơi, nàng đừng dọa người ta... Nghìn vạn lần nàng đừng có chuyện
gì! Nếu nàng có chuyện, người ta phải sống sao đây! Đời này sự trong sạch
của người ta đều hủy trong tay nàng rồi..."
Hạ Tiểu Muội đen mặt, một bạt tay đẩy cái đầu đang nhích lại gần của
hắn, "Ngươi mới bệnh đó! Rốt cuộc là ai hủy trong sạch của ai hả! Ngươi
ngồi xuống nói chuyện đường hoàng cho ta!"
Thẩm Gia Cẩm vâng một tiếng, rạo rực ngồi ngay ngắn, còn không quên
khuyến mãi thêm nụ cười vui vẻ cho Hạ Tiểu Muội, "Nương tử mời nàng
nói."
Hạ Tiểu Muội đỡ trán thở dài, sau đó nghiệm mặt, "Nếu ngươi muốn ở
chỗ ta, cũng không thể để ta hầu hạ ngươi mỗi ngày? Ngày ngày trôi qua
đều không làm gì, có phải ngươi quá rảnh rỗi không? Chẳng lẽ ngươi không
cảm thấy hổ thẹn à?"
Thẩm Gia Cẩm vô tội chớp chớp mắt, "Ta không rảnh rỗi đâu, mỗi ngày
đều phải ứng phó với đám nữ nhân trong trấn, ta rất bận rộn đó. Hơn nữa ta
chả thấy hổ thẹn gì, nương tử nàng không cảm thấy từ nhỏ ta chẳng làm
việc nặng ư?"
Hạ Tiểu Muội hết cách, đấm ngực khóc rống, "Trên đời này tại sao có
loại người vô liêm sỉ không biết xấu hổ không biết giới hạn như ngươi
chứ..."
Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn nàng không ngừng đấm
ngực, nhịn không được nhắc nhở, "Nương tử à, ta không ngại để nàng tự
ngược đâu, nhưng có thể đừng đấm ngực không? Rất dễ biến thành ngực
phẳng đó, cho dù không biến thành ngực phẳng, cũng rất dễ rũ xuống
nha..."