CẨM Y XUÂN THU - Trang 159

Mộc lão cũng không để ý, ầm trầm nói:

- Lão phu vốn muốn để ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ngươi tự tìm

đường chết, lão phu muốn cho ngươi sống cũng không sống được nữa rồi.

Lão duỗi một tay ra:

- Giao nó cho lão phu!

- Lão già lừa đảo, ta đã biết rõ lão có ý xấu.

Dương Ninh cười lạnh mắng:

- Hiện giờ lão dừng lại ngay cho ta, tiến thêm một bước nữa!

Đột nhiên hắn lui về sau hai bước, đứng bên bờ vực, tay trái cầm bức họa

vươn ra vách núi. Mộc lão thấy thế, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Đừng!

Lão đi về phía trước hai bước, một tay duỗi ra, đột nhiên dừng lại.

Dương Ninh lập tức hiểu được, bức họa này hiển nhiên cực kỳ quan

trọng đối với Mộc lão. Hắn lập tức tỉnh táo tinh thần, cười nói:

- Mộc lão, ta biết lão muốn giết ta rất dễ dàng, nhưng lão cũng thấy đấy,

ta muốn ném bức họa này, không, ta muốn ném thần công này xuống cũng
dễ dàng, phía dưới là vực sâu không đáy, thực sự ném xuống, chỉ sợ lão tìm
không thấy.

Cơ trên mặt Mộc lão run rẩy, đôi mắt lạnh lẽo:

- Tiểu bạch thỏ, ngươi rốt cuộc là người nào?

- Không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, ta là một lưu dân rủi ro, không

thù không oán với ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.