CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 361

Nhớ lại mình đã đáp lại những lời thì thào khàn khàn của

ông ta bằng cách thì thầm lại với một điệu bộ hết sức nghiêm
trọng, Maneck thấy hơi ngượng. Cậu phân vân không biết có
nên xin lỗi hay phân bua chăng, nhưng xem chừng ông khách
quý bút chẳng lấy làm bận tâm.

“Bệnh nặng lắm,” ông ta giải thích. “Tôi đi tìm thầy kiếm

thuốc đấy chứ.” Ông ta lại đặng hắng. “Từ xửa từ xưa, lúc mới
lập nghiệp, tôi có bao giờ ngờ được là nó lại hành tôi đến thế
này. Nhưng làm sao đương lại số trời cho được?”

Maneck lắc đầu thông cảm. “Chú làm việc trong nhà máy ạ?

Do hít khí độc ư?”

Nghe lời ướm hỏi, người đàn ông bật cười vẻ khinh bỉ.

“Tôi là LL.B.

[32]

, luật sư có bằng cấp hẳn hoi đấy.”

“À, ra thế. Vậy là những buổi tranh tụng dài dằng dặc trong

phòng xử án bụi bặm đã chèn ép và phá hoại dây thanh quản
của chú phải không?”

“Không hề – trái lại là đằng khác.” Ông ta ngập ngừng.

“Chuyện dài lắm.”

“Nhưng chú cháu ta có khối thời gian kia mà,” Maneck động

viên. “Chuyến đi này dài lắm.”

Ông bố và cô con gái đã chịu hết nổi những cuộc trao đi đổi

lại theo kiểu rầm rì nhỏ to của hai người bọn họ. Ông bố đoan
chắc những tiếng cười hinh hích ngầm chứa một lời bình phẩm
báng bổ nhắm thẳng vào đứa con gái ngây thơ của mình. Ông ta
quắc mắt, vớ lấy cái nạng, và cầm tay con gái rồi cà nhắc cà nhót
lao đùng đùng ra ngoài. “Biết làm sao được hả bố,” cô gái nói.
“Nhiều người chẳng biết thế nào là lễ độ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.