CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 360

Ông bố và cô con gái tỏ vẻ không hài lòng vì mấy trò thì thì

thọt thọt chừa họ ra kiểu đó. “Biết làm sao được hả bố, nhiều
người trời sinh ra đã thô lỗ rồi,” cô nói, và đưa cho bố cái nạng.
Họ lại đi ra nhà vệ sinh, ném một cái nhìn lạnh lẽo về phía hai
ghế đối diện.

Cái nhìn ấy rơi tõm vào hư không, vì Maneck đã bắt đầu lo

lắng cho chính va li của mình. Những lời thì thào của ông
khách yêu bút về lũ trộm cắp đã phá hỏng buổi tối của cậu, cậu
quên khuấy cô gái nằm ở giường tầng trên. Đến lúc cậu sực nhớ
ra, cô đã được che chắn khỏi những con mắt soi mói, ông bố kéo
chăn dém lên tận cổ con gái.

Trước khi trèo lên giường của mình, Maneck đặt lại chiếc va li

sao cho nằm từ trên kia, cậu vẫn nhìn thấy một góc của nó. Cậu
nằm thao thức, chốc chốc lại nhòm va li. Ông bố của cô gái
trông thấy cậu ngó xuống mấy lần, và săm soi cậu vẻ ngờ vực.
Đến gần sáng, cơn buồn ngủ đã chiến thắng nỗi cảnh giác của
Maneck. Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy khi đang dần hàng phục
giấc ngủ là ông bố chống nạng đứng chấp chới, tay giăng tấm ga
trải giường che cho cô con gái leo xuống, cố không để lộ quá
một cái cổ chân hoặc mắt cá.

Cậu không tỉnh dậy đến tận khi người phục vụ đến thu dọn

chăn màn. Cô gái trẻ đã lại đang bận bịu đan len, mảnh len hình
thù kì bí nhảy múa dưới ngón tay cô. Trà được mang lên. Giờ
ông khách quý bút ăn mặc gọn gàng đã chịu nói hơn. Mấy chiếc
bút đã quay về túi áo ông. Maneck được biết cung cách kiệm lời
hôm qua là do bệnh đau họng.

“May phước, sáng nay thì đỡ hơn rồi,” ông ta nói giữa lúc

đang ho húng hắng và chực khạc ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.