CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 359

Ông bố đứng dậy để ra nhà vệ sinh. “Bố đợi đã, để con đỡ bố,”

cô con gái nói, khi ông chống nạng tập tễnh bước ra lối đi. Hay
lắm, Maneck nghĩ thầm, cô gái sẽ phải nằm ở giường tầng trên.
Cậu cũng nằm tầng trên, sẽ nhìn cô được rõ hơn.

Tối đến, Maneck mời người hàng xóm ăn vận chỉnh tề một

chiếc bánh quy Gluco. Ông ta thì thào cảm ơn. “Không có gì,”
Maneck thì thào đáp lại, cho rằng ông kia vốn bẩm tính thích
nói năng nhỏ nhẹ. Đổi lại chiếc bánh bích quy, cậu được cho
một quả chuối. Vỏ chuối đã thâm lại vì nóng, nhưng cậu vẫn ăn.

Người phục vụ vào phát chăn mền cho từng khách, ngả

giường ra để chuẩn bị cho họ ngủ. Sau khi anh ta đi rồi, ông
khách ăn vận chỉnh tề lấy ra một đoạn dây xích và khóa từ
chính cái túi đã đựng mấy quả chuối và xích hành lý của mình
vào một thanh dầm bên dưới ghế ngồi. Ghé sát vào tai Maneck,
ông ta thậm thụt giải thích: “Để phòng bọn trộm cắp đấy – chờ
khi khách ngủ say, chúng nó mới mò vào từng khoang.”

“Ô,” Maneck nói, hơi lo sợ. Không ai nói trước với cậu về

chuyện đó. Nhưng biết đâu ông khách kia thuộc dạng hay lo xa.
“Chú không biết, chứ cách đây ít năm cháu và mẹ cũng đi trên
chính con tàu này này, mà có bị mất mát thứ gì đâu.”

“Buồn thay, thời thế bây giờ đổi khác lắm rồi.” Ông ta cởi áo

sơ mi và treo gọn ghẽ lên một cái móc cạnh cửa sổ. Đoạn ông lấy
chiếc hộp nhựa khỏi túi áo và cặp nó vào áo lót, khéo lựa để
không cặp phải đám lông ngực xoăn tít thò lò. Thấy Maneck
đang nhìn, ông ta thì thào cùng một nụ cười: “Tôi quý mấy cái
bút này lắm. Tôi không muốn phải xa chúng, kể cả lúc ngủ.”

Maneck cười đáp lại, và cũng thì thào: “Vâng, cháu cũng có

một cái bút cháu rất thích. Cháu chả dám cho ai mượn – chỉ sợ
hỏng mất ngòi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.