CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 362

“Tôi chả hiểu hai bố con nhà kia bị làm sao,” ông khách quý

bút nói, mắt nhìn theo chuyển động máy móc, chính xác của
chiếc nạng. Ông ta mở nắp một cái chai nhỏ màu xanh, hớp một
ngụm, rồi cất sang một bên. Tay mân mê mấy chiếc bút vẻ đầy
yêu thương, ông ta chạy thử dây thanh quản mới nhúng thuốc
bằng một câu mở đầu cho thiên truyện về cổ họng mình.

“Nghiệp luật sư của tôi, vốn là nghề đầu tiên, nghề tôi yêu

quý nhất, bắt đầu từ cách đây rất lâu. Đúng vào năm nước ta
giành độc lập.”

Maneck nhẩm nhanh. “Từ năm 1947 đến 1975 – hai tám

năm. Bề dày kinh nghiệm luật pháp đáng nể thật.”

“Không hẳn. Chỉ sau hai năm, tôi đổi nghề khác. Tôi không

chịu nổi cứ phải tranh biện liên hồi giữa phòng xử án ngày này
qua ngày khác. Áp lực quá lớn với một người nhút nhát như tôi.
Hàng đêm tôi nằm trên giường, người run cầm cập, mồ hôi vã
ra như tắm, nghĩ đến sáng hôm sau mà sợ. Tôi cần một công
việc mà tôi có thể làm một mình.

Kiểu việc in-camera

[33]

.

“Nghề nhiếp ảnh ạ?”

“Không, đấy là tiếng Latinh, có nghĩa là xử kín.” Ông ta khẽ

cào cào mấy cái bút như để gãi ngứa cho chúng, mặt lộ vẻ rầu rĩ.
“Tại học luật lâu, nên tôi có cái thói tệ thế đấy – cứ thích dùng
mấy cụm từ ngớ ngẩn thay vì những câu chữ giản dị dễ hiểu.
Nói tóm lại, là để tìm chút riêng tư, tôi đã nhận chân biên tập
sửa bản in cho tờ Thời báo Ấn Độ.”

Làm sao nghề sửa bản in có thể tàn phá cổ họng cho được?

Maneck tự nhủ. Nhưng cậu đã lỡ ngắt lời ông ta đến hai lần và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.