CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 57

chấm nhỏ mà chỉ có trí tưởng tượng của cô mới khẳng định
được đó là Rustom.

Chỉ trong vài tuần, những khán giả thường trực của các buổi

hòa nhạc đã coi họ là một đôi. Nhất cử nhất động của họ đều bị
săm soi với vẻ quan tâm xen lẫn hiếu kì. Rustom và Dina đều
thấy buồn cười vì tự dưng được chú ý, song chỉ liệt động thái
này vào cùng hàng với những trò lố của ông Toddywalla.

Một lần nọ, vừa đến nơi, Rustom đã nhìn khắp xung quanh

để tìm Dina giữa đám đông. Một người trong số hai chị em ngồi
hàng đầu vội sán lại gần và thì thầm bằng giọng dè dặt: “Cô ấy
đến rồi, đừng lo nhé. Cô ấy vừa vào phòng vệ sinh thôi.”

Hôm ấy trời mưa rất to, Dina ướt như chuột lột, cô vào phòng

vệ sinh nữ để cố lau cho khô bớt, song chiếc khăn mù soa nhỏ
xíu không kham nổi trọng trách này. Chiếc khăn bông treo sẵn
trên thanh ngang nom lại chẳng hấp dẫn chút nào. Cô bèn gắng
xoay xở hết mức, rồi bước ra, nước trên tóc vẫn nhỏ giọt tong
tỏng.

“Sao vậy?” Rustom hỏi.

“Ô của tôi bị gió thổi tốc ngược lên. Tôi không kịp kéo lại.”

Anh bèn lấy chiếc khăn mù soa lớn của mình ra đưa cô. Ý

nghĩa của cử chỉ này không lọt qua nổi đôi mắt của những
người đứng xung quanh họ: Cô ấy sẽ nhận, hay không nhỉ?

“Thôi, cảm ơn anh,” cô nói, đoạn lùa ngón tay trên mái tóc

ướt nhẹp. “Để một tí là khô thôi.” Toàn thể những người đi nghe
hòa nhạc nín thở.

“Đừng lo, khăn của tôi sạch lắm,” anh mỉm cười. “Thôi nào,

vào trong kia lau cho khô đi, tôi sẽ chạy đi mua hai cốc cà phê
nóng.” Thấy cô vẫn còn ngại ngùng, anh bèn dọa sẽ cởi luôn áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.