CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 58

sơ mi ra để lau tóc cho cô ngay giữa sảnh chờ này. Cô bật cười,
nhận lấy chiếc khăn của anh rồi trở vào phòng vệ sinh. Ai nấy
sung sướng thở phào.

Đứng trong phòng, Dina lấy chiếc khăn lau tóc thật kĩ. Khăn

này có mùi dễ chịu thật, cô thầm nghĩ. Không phải nước hoa,
mà là một thứ hơi người sạch sẽ. Mùi của anh. Cũng chính là
mùi thỉnh thoảng cô vẫn ngửi thấy khi ngồi bên anh. Cô áp
khăn lên mũi và hít vào một hơi thật sâu, rồi vội vã gập nó lại,
thẹn thùng.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, trời vẫn mưa lâm thâm. Họ cuốc

bộ ra bến xe buýt. Cơn mưa phùn rì rào trên những tán cây,
tưởng như từng chiếc lá cũng đang run lên. Dina rùng mình.

“Cô có lạnh không?”

“Chỉ hơi hơi thôi.”

“Mong là cô không bị ốm. Bị ướt thế cơ mà. Tôi bảo này, sao cô

không mặc áo mưa của tôi vào, tôi sẽ cầm chiếc ô của cô.”

“Đừng ngốc thế, ô của tôi hỏng rồi còn đâu. Vả lại, anh vừa

cầm ô vừa đạp xe làm sao được?”

“Được chứ sao không! Tôi có thể dựng ô lên đầu mà đạp xe

cũng được nữa là.” Anh vẫn tha thiết. Thế là, dưới mái hiên nhà
chờ xe buýt, hai bên đổi ô và áo cho nhau. Anh giúp cô khoác
chiếc áo mưa Duckback lên người, tay anh khẽ lướt qua vai cô.
Ngón tay anh thật ấm áp khi chạm lên làn da cô lạnh buốt. Tay
áo hơi dài một chút, phần còn lại khá vừa vặn. Cô nhận ra chiếc
áo còn được anh ủ cho ấm sực nữa; nhờ nó, cái lạnh dần bị quét
sạch khỏi cơ thể cô.

Họ đứng sát bên nhau, cùng ngắm nhìn những tia mưa xiên

chênh chếch trong quầng sáng của cây đèn đường. Và rồi họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.