CĂN PHÒNG CẤM - Trang 12

Thảo nghĩ thầm :”Không có mẹ ở nhà chắc chắn khó mà có dịp thấy ba lên
lầu”
Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ ngày ông cấm hai đứa con bước xuống tầng
dưới nhà. Bắt đầu ngày ấy, hai đứa nó không dám bước mạnh mỗi khi đi
ngang cánh cửa dẫn xuống tầng dưới, sợ ông nhớ chuyện cũ rồi lại nổi cơn
lôi đình. Nhưng suốt trong hai tuần ấy, ông ít nói chuyện với chúng hơn,
chỉ thỉnh thoảng chào hỏi qua loa buổi sáng thức dậy và buổi tối trước khi
đi ngủ – nếu tình cờ ông và chúng nó chạm mặt nhau .
Thảo trấn an mẹ với một nụ cười miễn cưỡng:
- Mẹ yên tâm . Mẹ ráng săn sóc cho dì Hồng, mẹ nhé !
- Mẹ sẽ điện thoại cho các con khi mẹ đến nơi .
Bà Bình lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lần nữa . Không chờ đợi được
nữa, bà bước nhanh về phía cánh cửa ngăn cách tầng trên và tầng dưới nhà:
- Mình ơi! Đã tới giờ đưa tôi ra phi trường rồi!
Bà chờ một lúc khá lâu mới nghe ông Bình trả lời . Bà thở hắt ra, quay nhìn
các con, cố nói một câu dí dỏm nhưng ánh mắt bà lại lộ ra một vẻ buồn vô
tận:
- Mẹ chắc chắn sau khi mẹ đi, ba cũng sẽ không còn thời giờ để nhớ rằng
mẹ đã vắng nhà …
Vài giây sau, mọi người nghe tiếng chân bước trên thang lầu, cửa mở và
ông Bình xuất hiện . Ông cởi chiếc áo choàng đầy vết dơ, máng nó lên tay
vịn thang lầu. Họ thấy bàn tay bị thương của ông hai tuần trước đây vẫn
còn băng kín .
Ông hất hàm hỏi vợ:
- Sẵn sàng chưa ?
Bà Bình thở dài ngao ngán:
- Chắc là vậy !
- Vậy thì đi, còn chờ gì nữa – ông Bình giục vợ .
Ông nhấc hai chiếc va-ly lên rồi làu bàu:
- Bà dự định sẽ đi bao lâu ? Một năm à?
Nói xong, không chờ câu trả lời của vợ, ông tiến về phía cửa chánh .
Kim vẫy tay chào bà Bình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.