CĂN PHÒNG CẤM - Trang 62

- Ờ, chị cũng nhớ là đã cất ở đây – Thảo vừa lục lạo ở những kệ trên cao
vừa nói.
Nguyên quỳ gối hẳn xuống sàn nhà để lôi ra một cái hộp từ phía trong tận
cùng cái kệ thấp nhất, mở ra. Bỗng dưng nó dừng lại.
- Chị Thảo ….
- Hả ? Có chuyện gì?- Thảo lui lại một bước hỏi.
Nguyên trả lời nho nhỏ:
- Chị nhìn đây này!
Nó đứng dậy trên tay cầm một gói đồ…Thảo nhận ra trong đó có một đôi
giày đen và ..một chiếc quần màu xanh dương.
Chiếc quần màu xanh dương ?
Khuôn mặt Nguyên đột nhiên tái mét, căng thẳng tột độ . Nó buông đôi
giày xuống đất để giũ tung chiếc quần giăng ra trước mắt nó.
Thảo đưa tay chỉ vào chiếc quần, rú lên:
- Nguyên, nhìn cái túi quần sau …
Nguyên lôi ra từ đó một cái ví bằng da…
Thảo kinh hoàng nói không thành tiếng:
- Chị…chị không thể nào tin được …
Tay Nguyên run lên lúc nó mở cái ví ra. Từ bên trong ví nó tìm được một
cái thẻ tín dụng, nó đọc cái tên được ghi trên tấm thẻ ấy.
Cổ họng se thắt, Nguyên ngước nhìn Thảo:
- Cái thẻ này là của ông Mạnh ! Đây là quần áo của ông ấy.


- 17 –

Đôi mắt kinh hoàng không rời cái ví trên tay, Nguyên thì thào:
- Ba đã lừa chúng ta ! Ông Mạnh có thể ra về không mặc áo khoác, không
thắt cà-vạt nhưng không thể nào không mặc quần và không mang giày!
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy?
Nguyên đóng ví lại, buồn bã lắc đầu nhưng không trả lời.
Tiếng rên rỉ của một cái cây mọc ở chính giữa căn phòng thình lình nổi lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.