CĂN PHÒNG CẤM - Trang 60

“Không có gì khủng khiếp hơn khi nghi ngờ người cha ruột của mình làm
hại kẻ khác!”
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Thảo không thể ngăn được nổi sợ hãi khi nhìn
cha.
Ông Bình đã tìm được mấy dụng cụ ông cần. Ông bảo:
- Thôi, ba phải đi ngay bây giờ!
Ông tiến ra phía cửa sau, thình lình ông dừng lại và quay mình nhìn hai đứa
con :
- Đừng bao giờ trở xuống dưới kia nữa, nghe chưa? Điều đó rất nguy hiểm.
Cãi lời ba, các con sẽ hối tiếc sau này.
Thảo nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại mạnh khi ông bước ra ngoài;
- Đó là một lời báo động hay …một lời hăm doạ? – Thảo tự hỏi.
o O o

- 16 -

Suốt buổi sáng thứ bảy, Thảo cùng Kim đi dạo đồi bằng xe đạp. Mặt trời
nóng bỏng dù rằng sương sớm vẫn còn. Một làn gió nhẹ thoảng qua giúp
hai đứa cảm thấy dễ chịu hơn. Những khóm hoa dại đủ màu sắc mọc ven
lối mòn khiến cho Thảo có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Sau buổi đi chơi, Thảo đến nhà Kim ăn trưa, sau đó cả hai trở về nhà Thảo
chưa biết sẽ làm gì cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm ấy.
Khi Thảo và Kim vừa đạp xe đến nhà thì thấy ông Bình đang lui xe ra .
Ông hạ kính xe xuống với một nụ cười rạng rỡ trên mặt:
- Ba có một tin vui muốn báo cho các con biết: mẹ đang trên đường trở về
nhà. Ba sắp đi ra phi trường đón mẹ đây!
Thảo hớn hở:
- Ồ! Tuyệt quá!
Thảo mừng đến nỗi phát khóc.
“Không có gì hạnh phúc hơn được gặp lại mẹ, để có thể kể lể mọi chuyện
cho mẹ nghe, để có thể giải thích tường tận những việc đã xảy ra cho…ba!”
Thảo và Kim vào phòng riêng của Thảo vừa nghe nhạc vừa lơ đãng lật xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.