CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 306

Cảnh Tùng lắng nghe. Đúng là có thực trạng như Phúc nói. Quân

tướng nhà Thanh đinh ninh rằng ở Thiên Tân, các đại diện Thanh, Pháp vẫn
thương lượng với nhau. Do đó họ tránh đụng độ và càng không đánh mạnh.
Bất đồ người Pháp cao thủ hơn, không sợ lời dọa dẫm trong thông điệp:
"Nếu xâm chiếm những vùng quân Thanh đang đóng thì Pháp chịu trách
nhiệm chính trong việc chấm dứt hòa bình". Pháp đã đánh vào nơi quân
Thanh đang đóng. Còn tướng Thanh thì quên mất một câu tiếp theo đó:
"Khi ấy quân Thanh bắt buộc phải tự vệ, sẽ dùng võ lực đối phó với võ
lực". Và chính cái điều quên này đã khiến cánh Hoàng Quế Lan, kẻ bị mất
chức, người bị mất đầu.

Phúc nói tiếp:

- Quân Pháp không dễ dàng tiến lên rừng núi. Sau khi chiếm Bắc

Ninh, chúng kéo lên Lạng Sơn nhưng thấy khó giữ phải rút ngay. Đánh lên
Thái Nguyên, do một viên tướng chỉ huy nhưng không dám đóng lại, phải
phá thành rồi lui xuống Bắc Ninh. Từ Hà Nội trở xuống. Pháp rêu rao giao
lại các tỉnh thành cho quan Nam coi giữ nhưng chính quan Pháp nắm quyền
cai trị. Quan giữ tỉnh thành nhưng dân chúng sĩ phu ở nông thôn nổi lên
chống đối. Ở vùng Sơn Tây, Bắc Ninh cũng thế. Mất thành nhưng chưa mất
đất, mất dân.

Cảnh Tùng khó tin là Phúc sẽ làm theo mật mưu của mình, nhưng ông

vẫn còn hy vọng. Chờ qua trận Hưng Hóa, được hay thua, Phúc sẽ có quyết
định cuối cùng. Và nếu lúc ấy Phúc nhận vẫn có lợi cho nhà Thanh trên bàn
thương lượng. Sau khi Pháp đánh Bắc Ninh, nơi quân Thanh đang đóng,
Thanh triều tức giận cắt đứt thương lượng Thanh - Pháp. Nhưng nghe nói
nay lại mở cuộc dàn xếp mới. Cuộc này có thể đi tới một văn bản mà cả hai
bên đều thỏa thuận...

Trước phút tạm biệt, Cảnh Tùng không quên nhắc Vĩnh Phúc tiếp tục

suy nghĩ về việc đã bàn. Phúc gật đầu và nhờ Tùng tiếp tục xin súng đạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.