CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 546

rất cần. Phải đẩy mạnh cuộc kháng Pháp ở Thanh Hóa để tạo thế tương ứng
tương cầu với Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình...

Truyện được dịch trực tiếp tại iREAD....

Tống Duy Tân vừa trải những ngày băn khoăn nên về hay ở lại? Ở lại,

ông vẫn làm được việc cho nghĩa quân trong nước, nguy hiểm ít hơn. Vắng
ông, nghĩa quân như người thiếu một cánh tay tiếp tế. Ông về là gian lao
nguy hiểm, là sẵn sàng nhận cái chết như Phạm Bành, Đinh Công Tráng,
Hà Văn Mao, những người đồng liêu của ông. Nhưng không về, lòng ông
không yên. Nay bàn bạc với vị thống soái của nghĩa quân, được lời khích
lệ, ông thêm quyết tâm trở về.

Tôn Thất Thuyết tiễn bạn về nước. Ông chợt nhớ câu thơ xưa: "Cổ lai

chinh chiến kỷ nhân hồi", nhưng ông vẫn chúc người thân hữu: "Mã đáo
công thành".

Đúng lúc này có thư Nguyễn Quang Bích gửi Thuyết. Đọc thư, Thuyết

thấy Bích cũng đang gặp nhiều điều nan giải. Gạo muối khan hiếm. Súng
đạn thiếu nhiều nhưng được tiếp tế quá ít. Quân sĩ ốm đau vì lam sơn
chướng khí... Nhưng Bích chỉ mong gửi thêm súng đạn về. Còn mọi khó
khăn khác, ông cùng nghĩa quân sẽ gắng tìm cách vượt qua...

Thuyết thương Quang Bích, người chiến hữu từ thuở đánh giặc Cờ

Trắng, Cờ Vàng; cùng lập kế cho Lưu Vĩnh Phúc đánh thắng quân Pháp ở
Cầu Giấy. Khi Thuyết đưa vua xuất bôn, phát chiếu Cần Vương thì Quang
Bích đã là người đầu tiên khởi nghĩa ở Tiên Động. Khi sang Tàu cầu cứu
thì hai người cùng đi. Khi một người về nước trực tiếp điều binh khiển
tướng đánh giặc, thì một người ở bên ngoài lo tìm súng đạn, thuốc men gửi
về. Năm tháng qua nhanh mà việc cứu nước chưa làm được mấy. Thế giặc
ngày càng mạnh, mà văn thần võ tướng cùng bao nhiêu nghĩa sĩ đã dần dần
mất mát. Thù nước chưa báo mà đầu đã bạc. Nhưng Thuyết còn sống ngày
nào thì còn nhớ bạn, nhớ nước, căm giận quân thù...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.