CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 687

Đoan càng hai ngón tay bóp đầu. Thì ra địch quyết đẩy Kiều vào thế

buộc phải đầu thú ngay. Bàn với Kiều thế nào cho phải đây?... Lần đầu tiên
Đoan phải nghĩ về điều khó nghĩ và rất khó nói. Quả thật Kiều vốn là viên
tướng dũng cảm chống giặc, không ngại nguy nan. Nhưng bây giờ là "hùm
thiêng khi đã sa cơ...", Kiều có thể dám đánh một trận quyết liệt rồi bỏ
mình như Hoàng Diệu. Cũng có thể cứ trốn vào rừng rồi lâm thế bí mà tự
tận như Tôn Thất Đàm... Nhưng Kiều phải lo về bà mẹ già, lo cho vợ con.
Gia đình, thê tróc tử phọc, dễ khiến người ta không muốn mất hết. Mà như
vậy thì khuyên nhủ Kiều thế nào?... Qua một lúc lâu, Đoan vẫn không nói
được điều mình nghĩ.

Kiều biết Đoan không dễ góp ý cho mình, ông khẽ khàng đứng dậy ra

ngoài.

Truyện đư.ợc biên tập. .tại iread..vn

Đồ Hàn ở nhà bên, biết Kiều đang bàn bạc với Đoan. Hắn muốn gây

áp lực. Hắn bước lại gần Kiều, khom lưng, xoa xoa tay, nói nhỏ:

- Bẩm quan... có tin từ tỉnh lỵ về: - Cụ nhà không còn được ở chỗ tạm

giam, mà họ tống vào ngục tối. Họ bắt đầu tra khảo cụ. Tuổi già sức yếu, cụ
chịu sao nổi đòn roi, quát mắng?

Đề Kiều lặng người trước tin đó một lúc lâu, rồi trở vào gặp Đoan.

Ông nói thật hơn ý mình: - Đã đến lúc không rùi rắng được nữa. Chúng nó
đã tra khảo bà cụ... Tôi thấy mình chỉ còn vài cách: Một là quyết đánh một
trận cuối cùng. Lúc này người chỉ huy chỉ còn tôi với cậu. Quân trốn nhiều,
số còn lại không chắc thắng. Cố đánh một trận, chết tất cả, rồi để lại tiếng
oanh liệt... Nhưng tôi nhớ câu thơ mà cậu thường đọc: "Con đường cứu
nước còn nhiều lối". Ta phải sống thì mới tìm thêm được lối chứ... Vì vậy
tôi nghĩ cách thứ hai: Triều đình gọi thì ta tạm về. Về nhưng không làm
quan. Về để có một sự hợp pháp, rồi mưu tính công việc của mình, chắc là
sẽ có thời cơ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.