- Tai anh thì phải nghe cô nàng thủ thỉ mới hay, chứ nghe đàn tôi thì ra
cái qué gì!
Tuynh cười khờ khờ, lên giọng hề chèo:
- "Huynh" nói như đi guốc vào bụng "đệ". "Đệ" xin bái phục!
Rồi anh ta cất giọng ngâm vài câu ứng tác, lời lủng củng nhưng giọng
nghe được:
Tiếng đàn hay như tiếng em hay
Nhưng em xa vắng, để anh say tiếng đàn.
Nghe chất giọng trầm ấm của Tuynh, Đoan khen:
- Ông đúng là dân chèo, giọng ngọt cứ như mía nướng.
Được khen, Tuynh bốc máu nghề nghiệp:
- Cậu có tài làm thơ, đưa tôi ngâm chính cống một bài. Chứ thơ của tôi
là thơ... thẩn.
Đoan được cuốn vào không khí vui tươi, nói:
- Thơ mình không ngâm được, chỉ đọc nghe thôi. Đây là bài tả cảnh
xen chút nỗi lòng:
Một mình nằm khểnh lầu tranh,
Đa đa buồn tênh cất giọng.
Suối rót lòng khe nghe chán,
Đỉnh ngàn gió vút mà kinh....