CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 743

bò... Nhưng nhìn sâu sâu phía trong, cây cối um tùm tiếp giáp rừng xa núi
thẳm, như vô cùng vô tận. Những người cầm cày cuốc ở đây vốn là chiến
binh từng cầm gươm súng. Kẻ lạ, quân gian khó lọt qua mắt họ để vào phía
trong đầy bí ẩn kia.

Tru.yện được biên t.ập tại. iread.vn.

Đoan đem hai câu thơ bí hiểm của Bội Châu vào trình với Cả Trọng,

tướng của cụ Đề. Cụ nhận ra mật hiệu mới cho Đoan gặp.

Cụ Đề to ngang, đậm vóc, bước đi vững chắc mà nhẹ nhàng, đầu quấn

khăn rối, mắt sáng như sao... Cụ từng nghe danh Hoàng giáp Nguyễn
Quang Bích, nên gặp Đoan cụ cảm thấy thân thiết ngay. Cụ hỏi anh em ta ở
Nhật học tập ra sao. Đoan cẩn trọng kể khái lược mấy điều mình biết, và
những việc mình được cử về nước để làm... Cụ Đề nghe rồi nói: - Sang đất
nước người ắt là nhiều khó khăn, cần sự chu cấp từ trong nước. Ta phải
quyên góp của những người có lòng tốt. Ta lại phải tự mình làm ra. Vùng
ta, đất hoang, rừng rậm nhiều, Hội nên có một đội ngũ chuyên khai thác.
Lấy lâm sản bán về xuôi, bán sang Tàu thu tiền. Lấy lương thực, lợn gà ăn
ngay, lại tích góp khi quân đông lính nhiều mà dùng... Mấy năm qua làm
đồn điền tôi thấy rất lợi. Thực túc binh cường. Ta muốn phục quốc thì phải
tích lương, dưỡng binh.

Đoan nghe những điều rất thực tế mà cụ Đề đã trải. Đoan sẽ nói với

Bội Châu, để Hội có hẳn một kế sách khai hoang vỡ đất. Việc lớn không
thể chỉ trông vào hảo tâm đóng góp của dân. Sau đó, Đoan về Thái Bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.