CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 901

CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU

Bút Ngữ

www.dtv-ebook.com

Chương 85

Công Riệu len lỏi qua những con đường hẻo lánh, hiểm trở. Mình mặc

áo cộc nhuộm chàm, cổ đứng, cúc tết, tà to. Trên vai là cái đòn gánh và đôi
bồ xinh gọn, đan bằng nan tre chuốt nhẵn. Trong bồ nhiều thứ hoa quả, lá
củ, vỏ cây, thơm mùi dược thảo. Riệu bỏ vai anh hàng mắm, sắm vai chú
Khách bán thuốc rong. Qua nơi cần phải đánh lạc hướng lũ chó săn của
Tây, anh giả tiếng Tàu líu lô rao: "Thôốc...thôốc...Thôốc đau đầu gối, thôốc
thối lỗ tai, thôốc gãy cái tay, thôốc mờ con mắt...Thôốc... ơơơ!...

Cứ thế, Riệu đi qua sáng đến tối, hết nay đến mai, vượt hết đất ta sang

đất Tàu. Hỏi thăm đến nhà cô em gái mình cư trú. Bà cụ chủ nhà cho hay: -
Anh em đã đưa cô ấy sang Cambốt. Tay dắt đứa con đầu, bụng thai con thứ
hai, vai đeo tay nải quần áo. Trên đầu cô và đứa con lên bốn thắt khăn tang;
người đi đường nhìn theo ái ngại... Bà cụ vừa kể vừa thấm nước mắt
thương cảm... Bà nghe nói ông bố Nham bị Pháp bắt đày biệt xứ. Ông già
yếu phải đưa con gái đi theo giúp đỡ. Nay vợ Nham sang đấy nương tựa
vào cô em chồng... Rồi bà an ủi: - Còn hơn ở đây chẳng nương tựa vào ai.

Riệu cảm ơn bà cụ rồi đi vào thành Quảng Châu, tìm người em họ là

Công Viễn (Lâm Đức Thụ). Viễn sang đây sau khi cách mạng Tàu thắng lợi
lần đầu. Cùng đi dạo ấy, Thái Bình còn có Phạm Tư Tề. Hai người cùng
quê, cùng xuất ngoại một chuyến, nhưng số phận khác nhau.

Công Viễn kể: - Tư Tề sang đây được Lập Nham xin cho vào học

quân sự, quân giới. Tề siêng năng luyện tập nên mệt nhọc quá sức, không
chống nổi rét buốt, sưng phổi chết sau hơn một năm, mới hai mươi hai tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.