CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 910

- Có, Bá cũng như anh em đều co vào tổ kén cả. Ở đâu biết đấy, không

dám liên lạc với nhau. Họ vẫn mong Hội đưa quân từ Tàu về đánh Tây.

Đoan lắc đầu, kể lể:

- Lập quân đội đưa về nước là chủ trương lớn của Hội. Hồi còn sống,

ông Trọng Mậu đã tập hợp hàng trăm quân, cả người ta và thuê người Tàu.
Nhưng không đưa về được, vì Pháp chặn biên giới. Với lại... - giọng Đoan
buồn bã - quân ở ngoài nếu về thì phải có nội ứng. Lực lượng trong nước ít,
không liên lạc với nhau, ở đâu biết đó, thì làm sao làm được chỗ dựa cho
quân ở ngoài vào.

Ngừng một lúc, Đoan tiếp:

- Trung du, thượng du là cái cầu nối từ biên giới về Hà Nội. Vùng ấy

không thể để cơ sở trống vắng, anh em rời rạc. Nhiệm vụ của Hội ở trong
nước là phải củng cố cơ sở cũ, mở rộng cơ sở mới, lấy chỗ đứng cho bản
thân. Đồng thời tạo điều kiện để anh em bên ngoài trở về hoạt động. Hồi
mình ở bên ấy, cứ vài tháng một lần, có khi dày hơn, phải tìm cách đến với
anh em. Họ không dám đi thì mình phải đi. Mình đi thì trở thành cái dây
chuỗi anh em lại với nhau. Từng viên hạt rời rạc thì vô dụng, xâu lại thành
chuỗi thì hữu dụng... Dễ thường mình phải lên đấy để tiếp tục làm cái dây
chuỗi.

Riệu nói ngay:

- Cậu lên đi. Từ Thái Bình lên Hà Nội, cháu sẽ xâu chuỗi với cậu.

Trên ấy cậu xâu chuỗi với anh em qua thượng du sang Tàu.

Đoan gật đầu: - Đi!Nhất định mình đi! Hết ốm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.