CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 912

thuận lợi trong cai trị, khai thác nhiều nhân lực, tài nguyên, ở một nước
nhìn chung là của Pháp này.

Nêrông chăm chú nghe người cấp trên nói để thấu suốt thực chất vấn

đề, để còn thừa hành. Xarô tựa lưng vào thành ghế, choạng hai chân, nhấc
cặp kính gọng vàng đặt xuống bàn, nói với giọng của người toàn thắng:

- Cái bài văn có thể sẽ nổi tiếng ấy, do vài tên học trò của Bội Châu

mồi cho ông ta viết, rồi họ dịch thành văn vần để dễ truyền bá trong dân
Nam... Bội Châu đã bị một cú nốc ao bất ngờ.

Rồi ông ta căn dặn:

- Nêrông, ông gặp Bội Châu với danh nghĩa là người được tôi cử đi.

Còn làm và nói gì với Châu là do ông chủ động trong hoàn cảnh cụ thể.
Nên nhớ Châu là người nắm linh hồn của cả một tổ chức chống Chính phủ
bảo hộ suốt hai mươi năm qua. Ông ta có lòng tự trọng của một kẻ sĩ nổi
danh, nhưng cũng là kẻ đến bước đường cùng...

Một chuyến tàu hỏa sang Trung Quốc, Nêrông có Bá Ngọc cùng đi.

Đến Hàng Châu, Nêrông nghỉ tại khách sạn. Bá Ngọc xin gặp Châu trước
để thông báo: - Phái viên của Toàn quyền Đông Dương đã tới để tiến hành
thương lượng với thầy.

Bội Châu lặng lẽ hồi lâu, tỏ ra không thích thú, việc đến thì phải làm

mà thôi. Ông nói với Ngọc:

- Anh báo với ông ta mấy điểm: - Một là nơi họp, ngày họp do tôi

quyết định. Sắp đến giờ họp thì tôi báo và ông ta đến họp ngay. Hai là, phía
Pháp chỉ được một người đến họp. Phía tôi có mấy người là tùy ý tôi. Nếu
không như thế thì tôi không họp.

Bá Ngọc đem yêu sách trên nói với Nêrông. Nêrông gặp Châu cốt để

được việc, nên chấp thuận ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.