CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 914

2 - Nếu không về nước thì được cấp tiền để có nhà ở và tiền tiêu dùng,

nhằm trú ngụ lâu ở nước ngoài.

Nghe đọc xong, Bội Châu nghiêm vẻ mặt, đủ để Nêrông thấy phản

ứng của ông là không chấp nhận. Rồi ông nhìn thẳng vào mặt người đối
thoại, giọng xã giao nhưng hàm ý bất bình:

- Quan Toàn quyền cử ngài đến đây chỉ nhằm đưa ra những điều ông

ấy đã quyết, chứ không phải để bàn. Hoặc là ông ấy muốn để bàn, thì tôi
không bàn đến những điều ấy.

Nêrông hơi ngạc nhiên. Ông ta tưởng Châu sẽ thích thú mà chấp nhận

ý kiến của Xarô, không ngờ Châu lại nói thế. Nêrông vẫn nhẹ giọng:

- Quan Toàn quyền có ý kiến như thế chắc là không phải ngẫu hứng.

Nếu có điều ngược lại, tôi sẽ phải phúc trình với Toàn quyền.

- Vâng, ngài cần tường trình với thượng cấp của ngài. Còn tôi, tôi sẽ...

phúc đáp ông Toàn quyền bằng văn thư.

Hết điều để nói, Nêrông gấp cặp, tỏ ý muốn kết thúc cuộc gặp. Bội

Châu gật đầu. Hai bên đều đứng dậy.

Nêrông ra khách sạn. Bội Châu về nơi ở của mình.Ông ngồi bên bàn,

đọc từng câu cho người học trò là Lý Trọng Bá viết thư gửi Xarô. Ông
phân tích rõ hơn ý nghĩa của sự "đề huề", đó là hai bên đều phải có sự hiểu
biết lẫn nhau, xử trí sao cho hợp tình hợp lý, để cùng bằng lòng, chứ không
phải một bên được lợi, một bên thua thiệt. Hai bên phải đối xử với nhau
như bạn hữu, chứ không phải một bên là thầy, một bên là tôi tớ... Ông cự
tuyệt những điều kiện mà người Pháp đặt ra với ông.

Lý Trọng Bá viết xong bức thư bằng quốc ngữ, đọc cho ông nghe lại,

rồi xin ông chữ ký. Thư ấy giao Bá Ngọc đem về Hà Nội cho Toàn quyền
Xarô. Ông còn dặn Trọng Bá chép lại một bản, in gửi rộng rãi, để đồng bào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.