CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 98

B.ạn đang đọc truy.ện tại iREAD..v.n

- Râyna là thứ người gì mà muốn như thế. Anh ta cần biết quân Cờ

Đen là một bộ phận của quân nước Nam. Tôi là người được vua Nam
phong chức. Đất Bắc Kỳ không phải là thuộc địa của Pháp.

Vĩnh Phúc tức giận nói liền một mạch. Quang Bích nghe có lý, nhưng

tiếc thay rất ít người ủng hộ Phúc. Vua quan ta đều muốn tránh mang tiếng
phạm ước, không muốn người Pháp vin cớ gây thêm chuyện. Ông nói với
Phúc bằng giọng khuyên nhủ của người thân. Rằng lý thì như thế, nhưng
người Pháp không cần nghĩ đến lý đến tình. Họ chỉ cần lợi cho họ. Còn ta
thì phải tìm cách để họ khỏi vin cớ làm bậy, gây hại lớn cho ta... Sẽ phải
biện bạch để quân Cờ Đen vẫn đóng ở Bảo Thắng. Nhưng Phúc cần giảm
bớt phần nào trong việc thu thuế người Pháp.

- Có thể giảm bớt phần nào - Phúc nói. Và thế là đã nhượng bộ. Chúng

tôi không thể lùi tới mức bỏ đồn trại ở đây để đi nơi khác. Ruộng đất chúng
tôi khai phá trồng trọt, làm nhà ở, nay không dễ bỏ mà đi. Ở đây tiện bến
tiện sông, chúng tôi còn sang Vân Nam buôn bán lấy lãi nuôi nhau, và mua
súng đạn đánh giặc.

Quang Bích biết chỉ có thể thuyết phục Vĩnh Phúc được như thế. Ông

nhấp một ngụm trà, nghĩ chuyện Vĩnh Phúc đã bằng việc đánh trận Cầu
Giấy, để chứng minh thêm cho sự thuần phục của mình đối với nước Nam.
Việc đó giúp ông thấy mình không sai, khi nói với Tá Viêm cho Phúc ngụ
cư lâu dài.

Ít lâu sau, Quang Bích được vua triệu về kinh giao việc mới. Ông lại

tới Bảo Thắng để tạm biệt Vĩnh Phúc. Vĩnh Phúc cảm thấy đột ngột. Ông
nhìn Quang Bích, người xứng đáng là bậc đàn anh của mình, cả về tuổi tác
và nhân cách... Được biết vua triệu Quang Bích về giao việc trông coi Quốc
tử giám, nơi rèn luyện nhân tài cho đất nước, Phúc nghĩ thế là rất phải.
Quang Bích là người đức tài kiêm bị. Trên đời, người có tài đã hiếm, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.