CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 144

“Cô lấy chồng bổn phận của cô là phải làm cho chồng cô yêu! Nếu cô
không đủ tài làm cho tôi quên được Nhược Lan thì đó đâu phải lỗi tại tôi!”
Cha cúi gục đầu rồi lại ngẩng lên đăm chiêu. Có bao giờ tôi lại được nghe
cha nói bình tĩnh như vầy, trong giọng nói thoảng điệu buồn như ngọn gió
tây thổi suốt con đường vắng:
- Đêm hôm đó, một đêm trời Giáng Sinh, rất lạnh, tôi lại tới sòng bạc của
Kim Hoa. Người sau này là dì ghẻ của Phương Kỳ, người phụ nữ ấy không
làm cho tôi say mê nhưng tôi vẫn dan díu để dằn vặt Hiển Vân. Trong lúc ở
nhà Hiển Vân dành dụm chắt bóp từng đồng, tôi đã nướng một số bạc
khổng lồ ở sòng bạc trong khi hăng máu. Tôi liền về tìm Hiển Vân để
quyên tiền, hình ảnh của Hiển Vân trong đêm đó thật khó quên: Nàng gày
gò tóc búi cao sơ sài, mặc chiếc áo tím bạc màu ngồi cạnh chiếc đèn khí
vàng vọt, cặm cụi đan thuê áo để kiếm tiền chi dùng hằng ngày. Lúc đó tôi
lôi nàng tra hỏi tiền bạc, Hiển Vân không chịu được khóc lóc nói tôi là
hạng vô trách nhiệm làm khổ nàng... Tôi thản nhiên đáp: Sở dĩ tôi bỏ đi
chơi là tôi chán cái gia đình này. Cô làm cho tôi không chịu nổi, phải chi
hồi đó tôi cưới được Nhược Lan thì bây giờ đâu có phải tìm thú vui bên
ngoài. Nói xong tôi liền giật lấy sợi dây chuyền vàng đeo ở cổ Hiển Vân:
Sợi dây óng ánh tương phản với đôi vai xương xẩu nhô lên thật khó coi.
Hiển Vân giữ lại van xin:
“Còn chút kỷ niệm của ngày cưới anh cũng lấy đi nữa sao?”
Tôi tàn nhẫn trả lời: “Sợi dây chuyền này không phải vật sở hữu của cô,
đây là di vật của Nhược Lan. Chỉ có con người cao sang như Nhược Lan
mới xứng đáng đeo nó, còn cô chỉ là hạng tầm thường không được giữ nó!”
- Tôi đã giết nàng bằng câu nói ấy!
Nước mắt đã làm đỏ cặp mắt của cha nhưng ông lại cười tha thiết:
- Không bao giờ tôi quên được! Không bao giờ... tôi đã mang sợi dây
chuyền đổi lấy féton để lại chui vào sòng ronlete. Vận hên đã tới! Sáng
hôm sau tôi trở về nhà với một túi tiền và sợi dây chuyền mà tôi định trả lại
cho Hiển Vân đồng thời xin lỗi nàng về hành động thô lỗ đêm qua. Tất cả
đều đã muộn, tôi nào ngờ Hiển Vân đã cắt mạch máu tay quyên sinh. Trước
khi chết nàng còn cẩn thận đắp chăn cho bé Kỳ và để lại cho tôi một mảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.