CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 146

vậy!
Đôi mày rậm của cha gần đụng nhau trong cái nhăn mặt:
- Cậu khuyên tôi nên bỏ qua chuyện cũ?
- Vâng, nên tha thứ cho mọi người!
- Tha thứ cho hai kẻ khốn nạn ấy? Không bao giờ.
- Nói ông đừng buồn, tại sao ông không thấy sự ép buộc của gia đình là phi
lý. Hai người đó đã yêu nhau và vì không muốn phải chia rẽ nên lén lút bỏ
trốn. Tình yêu là cứu lấy mình bằng hành động, cũng như vì thương con
ông đã làm chuyện cướp của giết người.
Cha cười gằn, qua phút chốc ông lại trở cơn cọc cằn:
- Xem ra cậu muốn dạy đời tôi!
Khiết Anh vẫn còn cương quyết:
- Tôi tự biết mình chưa từng trải nên không dám lên mặt thầy đời với ai cả.
Tôi chỉ nghĩ là bây giờ ông còn nhiều chuyện đáng quan trọng hơn là lặn
ngụp trong mối thù xa xưa nữa, hai người trong cuộc kia chắc gì còn sống,
có thể xương cốt họ đã thành tro bụi. Ông thù hận một đám bụi không làm
gì nữa? Phương Kỳ cần một người cha đúng nghĩa, tại sao ông không làm
Kỳ thỏa nguyện?
- Nó đã có cậu! Nó còn cần gì tôi.
- Bao giờ tình thương cha mẹ cũng cần thiết.
Cha lẩm bẩm:
- Không hiểu sao hôm nay tôi lại mang câu chuyện quá khứ ra kể làm gì để
gặp thằng nhỏ lắm mồm này!
Khiết Anh không giận, chàng mỉm cười, cha bước về phía cửa:
- Mưa đã tạnh rồi! Đã đến lúc sự có mặt của kẻ này không cần thiết nữa!
Ra đến ngoài cửa ông còn ngoái đầu lại:
- Uông Khiết Anh! Có thể cậu nghĩ đúng. Một ngày nào đó tôi sẽ quên đi,
nhưng bây giờ thì chưa. Lần sau gặp lại mong rằng tôi với cậu sẽ đổi cách
xưng hô kẻo con Kỳ nó không bằng lòng!
Ngoài trời những giọt mưa cuối cùng tạnh hẳn. Mùa đông đã thực sự chấm
dứt hoàn toàn!
Chúa xuân đã về ngự trị trên vạn vật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.