CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 190

- Khiết Anh! - Mẹ chàng quát lên, Khiết Anh nhìn mẹ vầng trán chàng hằn
lên sự đau khổ. Bà đi tới trước mặt chàng - Con đưa mẹ đến đây cho người
ta chửi rủa mẹ như thế đó à? Vừa lòng con chưa? Không lẽ dưới vòm trời
này chỉ có một mình cô gái này sao? Về ngay! Đứng ở ngôi nhà này chỉ
thêm bẩn chân.
Nhìn cha tôi bà lạnh lẽo:
- Nhất Gia, ông cứ việc giữ lấy con. Gia đình chúng tôi cũng không dám
kết thân với một tù nhân khổ sai đâu. Con trai tôi sẽ có người vợ thật xứng
đáng thuộc dòng dõi danh giá vọng tộc chứ không phải loại gái nghèo mạt
hạng! Chào ông.
Bà quay gót ra cửa, dáng đi một thái hậu nổi giận. Bàn tay Khiết Anh run
lên, chàng đứng ngơ ngác trước nhà tôi. Gỡ tay cha ra loạng choạng bước
đến bên chàng.
- Khiết Anh! Đừng đi anh.
Khiết Anh cúi đầu, đôi tay lạnh nâng khuôn mặt đẫm lệ của tôi lên. Khuôn
mặt chàng cũng nhợt nhạt như kẻ bị tuyên án tử hình. Nhìn nhau thống khổ,
đây là kết quả của ảo ảnh hạnh phúc? Chàng đau khổ:
- Phương Kỳ, nếu biết chuyện ngày xưa dẫn đến kết cuộc này, chẳng thà
đừng cho anh gặp em còn hơn. Tại sao mẹ không cho anh biết chút nào cả?
Kỳ ơi! Chẳng lẽ chúng ta đành mất nhau sao?
Mẹ chàng lạnh như băng:
- Khiết Anh, con định bao giờ mới đưa mẹ về?
Cha tôi nóng như lửa:
- Phương Kỳ! Ai cho mày quyến luyến thằng đó nữa? Phải xa ra.
Cha tôi, mẹ chàng. Mặc cho nước mắt tuôn ra làm màu phấn hồng đã phai
nhạt.
Cha tôi, mẹ chàng xung đột rồi đó! Tới phiên chúng ta xông vào đánh nhau
chưa anh? Người lớn bắt chúng ta phải thù hận mới vui lòng sao anh?
- Phương Kỳ!
Chàng lặng lẽ buông tôi ra bước về phía cửa. Tôi định chạy theo, cha đã
chặn lại. Vĩnh viễn chàng không bước qua khung cửa này nữa sao? Tôi
tuyệt vọng quỵ xuống, cả thế giới này đã bị sụp đổ tan tành, không hiểu sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.