CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 214

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 13

Thấm thoát mà trái đất đã quay tròn một vòng quanh mặt trời, một mùa
đông nữa lại đến. Buổi chiều hôm nay trời mưa dầm dề, tiếng chuông báo
hiệu hết giờ làm vừa xong, tôi thở ra một hơi dài, thu xếp sách vở bỏ vào
ngăn kéo với lấy túi xách và chiếc áo mưa, tắt ngọn đèn ống rồi đứng dậy
đi ra cửa. Hành lang với dãy lan can gỗ song song, những lớp học có cửa sổ
phía Nam đã đóng kín. Hàng cây Trắc Bá Diệp ẩm ướt trồng ven theo bốn
bước tường dài cao ngất, khung cảnh này trở thành quen thuộc với tôi.
Giang Triết đã giới thiệu tôi vào làm thư ký ở văn phòng của ngôi trường tư
thục này. Việc làm tương đối nhàn, lương lại đỡ. Ông hiệu trưởng có vẻ hài
lòng vì tôi luôn luôn tỏ ra mẫn cán, làm việc đúng giờ giấc và chu toàn. Đời
sống như chiếc đồng hồ cát từng hạt, từng hạt rơi đều đặn qua ngày. Thiên
đường đã khép cánh sầu. Tôi có còn ước mơ gì nữa? Ngang qua phòng giáo
sư ánh đèn còn cháy sáng, chẳng biết hôm nay ai mà chăm chỉ thế! Tò mò
nhìn vào, vừa lúc một bóng người bước ra với giọng gọi mừng rỡ:
- Phương Kỳ!
Người thanh niên chững chạc đối diện, mặt sáng sủa dễ mến với chiếc
carato đứng đắn này là Lương Hạo Bình, một giáo sư toán trẻ tuổi. Tôi hơi
ngạc nhiên nhưng rồi cũng cúi đầu chào:
- Anh chưa về sao?
Hạo Bình cười mỉm:
- Tôi chờ Kỳ! Chờ từ nãy giờ!
- Chờ tôi?
- Vâng! Tôi muốn đưa Kỳ về nhà, trời mưa như vầy đi bộ không tiện lắm!
Lại những trò đưa đón! Tôi lắc đầu:
- Cám ơn anh! Nhưng tôi đi vậy đã quen. Hơn nữa giờ này chưa trễ mấy, có
lẽ còn xe buýt mà!
Hạo Bình thoáng lộ vẻ buồn:
- Phương Kỳ! Chẳng lẽ Kỳ không cho tôi được cái vinh dự đưa Kỳ về sao?
- Tôi nghĩ mình không có cái vinh dự đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.