Tôi ôm đầu như kẻ mất trí, ngây dại nhìn Bội Tần:
- Mày định nói chơi với tao đó à? Đừng đùa! Tao giận mày bây giờ!
Bội Tần ray rứt:
- Không đâu Phương Kỳ, tao nói thật đó! Khiết Anh đã lấy vợ, đám cưới
của họ thật lớn và tưng bừng, Khiết Anh chẳng có vẻ buồn bã gì cả! Thật
tình tao cũng không biết trách anh ấy ra sao vì tất cả mọi người đều tưởng
lầm mày tự nguyện lấy lão già đó! Khiết Anh đã cười lạt bảo tao: "Sự thật
Phương Kỳ mới là kẻ phản bội, bội bạc. Nàng đã cố tình dứt khoát để đi lấy
chồng bảo sao tôi không đi lấy vợ? Ánh Tuyết bây giờ là một người vợ
xứng đáng, tôi tin mình đã hành động đúng!"
Khiết Anh! Khiết Anh! Cái giá đắt tôi phải trả để đổi lấy kết quả này sao?
Mọi ý nghĩ lạnh nghiền trong óc như chiếc xe xoay. Tôi hét to chẳng khác
chi người loạn óc:
- Nhưng tao vẫn chờ anh ấy mà! Tao có phản bội anh ấy bao giờ đâu? Khiết
Anh, ai cho phép anh lấy vợ? Anh đành bỏ em bơ vơ sao? Không! Không!
Em không thể mất anh được, em phải đi tìm anh chứ! Bội Tần! Khiết Anh
ở đâu chỉ dùm tao đi!
Từ những giường bên, mọi tia nhìn lạ đổ về phía tôi. Tôi cóc cần ai dòm
ngó, nhảy xuống giường chạy ra cửa. Bội Tần hớt hải chạy theo:
- Mày đi đâu vậy Phương Kỳ?
- Tìm Khiết Anh!
- Anh ấy qua Nhật Bản rồi!
- Tao cũng đi, mày không thấy tao có hai cánh đây sao? Tao là chim mà,
mày để tao bay đi tìm anh ấy!
- Phương Kỳ! Mày nói sảng rồi! Để tao đi tìm y tá!
- Ê! Buông tao ra đi! Bộ mày thích nhìn tao khóc lắm sao? Bỏ ra! Nếu
không tao biến mất liền cho mày coi!
Lại bị lôi vào giường, tại sao ai cũng thích làm khổ tôi không vậy? Một mũi
thuốc thật đau được chích sâu vào da, tiếng người mang máng bên cạnh:
- Phương Kỳ! Phương Kỳ ơi! Bình tĩnh lại đi! Khổ quá!
Mạch máu trong óc căng ra như dây đàn, tiếng tây ban cầm vang dội vào óc
đau nhói. Ngàn lũ chim man dại quạt cánh trong đầu, lời hát tình sầu quyện