CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 216

cũng thấy chiếc bóng của mình trên đó. Trông có vẻ hiu quạnh và mịt mù
làm sao!
Rẽ vào tiệm Mỵ Lan mua một ổ bánh mì với hộp cá mồi dẹp và nhỏ. Vượt
qua con đường thiên lý lầy lội chỉ đầy tiếng mưa rơi! Tôi đã về đến nhà!
Nhà là một căn phòng nhỏ trong chung cư Kim Sa. Mãi tuốt trên tầng năm,
từng bước bị lực hút của trái đất kéo trở lại, tôi đứng trước cánh cửa nhỏ
hẹp. Tra chìa khóa rồi mở toang ra. Gian phòng chật chội chỉ đủ kê một bộ
bàn ghế gỗ thô sơ, một chiếc giường đơn lạnh và một chiếc tủ ọp ẹp chứa
tạp nhạp mấy món đồ vặt. Bên trong là cái bếp nhỏ như cái lỗ mũi. Nơi ở
của tôi tuy tồi tàn như vậy nhưng mỗi tháng vẫn phải trả một trăm đồng
tiền thuê nhà. Bật công tắc ngay ở cửa ra vào, ánh đèn trắng đục nhấp nháy
rồi soi sáng một khoảng không gian trống rỗng. Bốn bức tường cũng toàn
một màu vôi trắng cũ kỹ, trống trơn không có lấy một bức tranh trang trí.
Cửa sổ chẳng có rèm buông mà cũng không có kính che, chỉ được dán bằng
giấy báo để bịt gió.
Nơi ẩn thân của tôi lạnh và buồn như ngôi tháp cô đơn. Nhóm bếp lên sửa
soạn buổi ăn tối đạm bạc, dạo này cần phải tiết kiệm nên tôi chỉ hâm cá ăn
với bánh mì là xong chuyện. Ăn uống thế này trách chi người không gầy và
khô đét như nhánh san hô hóa đá. Ăn xong, buổi tối kéo đến với nỗi buồn
trống vắng. Chiếc hỏa lò đặt giữa nhà, tôi bắc ghế ngồi cạnh, chân thu trong
ghế, cuốn sổ nhỏ để trong lòng, hôm nay tôi lại phải tính sổ cho cửa hàng
bách hóa ở tầng trệt. Công việc thù lao không có bao nhiêu nhưng tôi vẫn
nhận làm để không có thời gian rảnh.
Lướt qua trang giấy dầu cải, tia nhìn lại rơi vào ánh lửa đang bập bùng
cháy. Lửa vẫn đỏ, nhựa củi vẫn sủi bọt trắng. Khói màu nâu xám cuộn
thành những dòng nhỏ tan mau, chỉ nghe tiếng củi nổ lách tách như tiếng
của những hạt buồn bị cắn vỡ. Đưa tay hơ lên lửa rồi áp vào hai bên má, tôi
thừ người nghĩ ngợi xa xôi.
Một năm đã trôi qua rồi, thời gian quá ngắn ngủi trong một đời người từ
sau cuộc tình đã mất tôi nghiệm thấy thời gian có tính đàn hồi. Lúc trước
ngày tháng qua mau như gió thoảng nhưng bây giờ một ngày dài đằng đẵng
như vạn cỗ xe, quay ra quay vào chỉ một mình bơ vơ. Bây giờ tôi mới thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.