CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 22

Ông ta nựng má tôi và nháy mắt với dì Hoa:
- Con bé xinh quá! Chị có chịu cho tôi làm con rể chị không?
Thế là hai người cười với nhau. Từ đó tôi ghét cay ghét đắng lão già này.
Trong tim tôi đột nhiên phát sinh tình cảm độc kháng, nhìn sắc diện bị thịt
khó ưa của lão, tôi nói móc:
- Con không phải loại hảo ngọt! Dì bảo ông ấy đem về cho đám cháu nội
thì hơn.
Dì Hoa vội hét:
- Mày ăn nói như vậy mà nghe được hả?
Hứa Kim vội can để lấy lòng tôi:
- Có sao đâu! Tôi biết cô Kỳ nói đùa. Cô Kỳ nói đùa có duyên lắm, tôi có
giận gì đâu!
Lão già nhìn tôi cười bành miệng để lộ cái răng vàng sáng chói:
- Nghe nói Phương Kỳ học giỏi lắm nhỉ?
Dì Hoa dài giọng:
- Ôi... lúc nào cũng học. Tôi không biết nó làm gì ăn được nữa đây?
- Nếu cô Kỳ muốn, tôi sẽ nhận cô Kỳ vào làm thư ký riêng cho công ty
chăn nuôi gia súc của tôi hiện thời đang trên đường phát đạt, cần tuyển
thêm nhiều nhân viên.
Đã có ba cô thư ký riêng trở thành vợ bé của lão. Tôi không muốn mình trở
thành vị tiểu linh thứ tư nên chặn lời:
- Xin đa tạ! Thật ra tôi chỉ là đứa vụng về nên việc làm không thích hợp với
khả năng kém cỏi của mình, lòng tốt của ông tôi không dám nhận đâu!
Đoạn tôi chẳng cần chào lão, tôi đi thẳng về phòng. Dì Hoa giận dữ:
- Thứ đồ con hỗn láo mất dạy!
- Mười năm nay ai đã dạy tôi?
Tắt ngọn đèn ngủ, bóng tối ngập đầy. Tiệc trà ở nhà họ Vương chắc vẫn
còn, có ai còn nhớ đến tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.