CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 24

Thượng lưu giả hiệu? Còn cha là hạ lưu chính hiệu! Đây là triết thuyết điên
cuồng của cha. Tôi phải khinh lại kẻ khinh mình! Tôi bị cha mắng càng
thêm ghét Hứa Kim. Lão càng lúc càng tỏ ra là con người bủn xỉn, thắt hầu
bao rất chặt. Có lần dì Hoa nhờ mua cho bàn ghế mới vì bộ cũ quá lâu đời
sắp hư, lão ngần ngại bảo:
- Nhưng Phương Kỳ có thích không? Nếu đích thân yêu cầu tôi sẽ mua, còn
không thì thôi.
Dì Hoa nói lại với tôi. Tôi giận quá cười gằn:
- Con không xin xỏ gì hết, cứ để nguyên bộ bàn ghế cũ đó, vái trời có ngày
ghế gãy cho cái thân của hắn ngã ngửa cho biết thân!
- Coi kìa Kỳ! Nói như trẻ nít không hà, con phải biết nhà đang cần tiền.
- Nhưng con không phải là gái làm tiền!
Lại la hét, chửi mắng. Tôi trốn khỏi nhà đi lang thang dưới trời mưa bay
bay. So với cảnh nhà bây giờ ngoài trời còn thấy dễ chịu hơn nhiều. Bội
Tần cũng không còn khắng khít với tôi nữa.
Sau khi gặp Uông Khiết Anh, tôi thấy ánh mắt Ánh Tuyết như muốn tỏ ra
cho cả thế giới biết rằng:
- Uông Khiết Anh là của nàng, chỉ có nàng mới xứng đáng với chàng!
Bội Tần lại không thấy được điều đó. Khiết Anh đã nhận lời dạy đàn cho
nhóm con gái bạn của tôi. Đến nhà Bội Tần tôi gặp Bội Tần đang ôm đàn
tập, khảy tiếng đàn khừng khừng chói tai chứng tỏ nó chả có tâm trí luyện
tập mà chỉ mơ màng đến vị giáo sư khả ái. Tôi đứng nhìn Tần, có thể nó
thích học nhạc hơn họa.
- Giang Triết đang vẽ một bức tranh màu đen khiết.
Bội Tần cười:
- Tao quên Giang Triết rồi! Tao cam đoan với mày nếu mày gặp Uông
Khiết Anh mày sẽ bị hớp hồn ngay.
Tôi làm sao gặp Khiết Anh? Tôi có cùng giai cấp với chàng đâu? Mộng
xưa đã tan theo mùa thu, những hạt phong không còn quay cuồng trong gió,
chỉ có mưa lạnh trên đôi vai gầy và bùn lầy nhuốm bẩn đôi giầy cũ kỹ của
tôi. Tôi dựa thân vào gốc cây thì thầm:
- Mưa ơi! Sao tôi cô đơn quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.