CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 26

- Kìa Hoa! Lâu quá mới thấy lại chơi đó nghe!
Dì Hoa vừa cởi áo ngoài vừa nói:
- Tôi kẹt quá! Vừa kiếm được địa là chạy lên đây ngay chứ bỏ bà chị làm
sao chịu được!
Bà Khương niềm nở:
- Vô đi! Hôm nay có đủ tay hết, toàn là dân xộp không đó.
Nhà bà Khương gồm có một phòng khách nhỏ bên ngoài, bên trong là chỗ
chứa bạc được che bằng tấm bạt màu lục. Người ở đâu mà đông thế không
biết! Đa số là người lạ mặt, những cặp mắt đàn ông nhìn tôi thật sỗ sàng:
- Em út ở đâu ra vậy?
Bà Khương vội xua tay:
- Đây là người nhà đến chơi, đừng làm con người ta sợ, mấy ông nội! Bây
giờ kép phé hay binh xập xám đây?
Tôi bước tới chiếc ghế bành đặt ở gần lò sưởi cạnh cửa sổ ngồi xuống. Mọi
người không ai chú ý đến tôi nữa, họ bắt đầu nhập cuộc, tiếng cãi cọ văng
tục, tiếng chắc lưỡi thất vọng cùng những quân bài quật mạnh xuống nghe
thật chán đời. Ngồi xuống ghế, chống tay vào cằm cúi xuống đọc cuốn sách
mở rộng trên đùi. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi đều, hơi ấm của lò sưởi làm tôi
dễ chịu. Trước mặt tôi là chiếc bàn thấp, chiếc ghế đối diện vẫn còn trống.
Trên bàn ngoài một chiếc gạt tàn thuốc thô kềnh chẳng có bình hoa hay ấm
trà chi cả. Các con bạc vẫn mải mê hăng máu sát phạt trong nhà. Không ai
quấy rầy tôi cả, sự tự do làm tôi dễ thở hơn.
Đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày mũi vuông, đồng thời với
giọng nói nhã nhặn:
- Xin lỗi cô cho tôi ngồi ở chiếc ghế trống này nhé!
Bị phá tan sự cô tịch, tôi bực mình chẳng thèm ngó lên:
- Ông cứ tự nhiên, ghế trống vả lại tôi không phải là chủ nhà!
Hắn ngồi xuống ghế, lại một câu hỏi nữa:
- Tôi hút thuốc có làm phiền gì cô không ạ?
Tôi vẫn thờ ơ trả lời:
- Không có chi!
Hắn ngồi yên được một lúc lại lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.