CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 242

như chú sâu đá trong lớp chăn len tới tận cổ. Gian phòng vắng lặng, Khiết
Anh không có đó nhưng chiếc nhẫn vẫn còn nơi tay chứng tỏ tôi không mơ.
Tôi ngồi dậy xoay xoay nó rồi lắc đầu rút ra để lên đầu giường. Chợt có
tiếng động lục đục ở bếp rồi một làn khói trắng bay lên làm tôi kinh ngạc
chạy vụt xuống, vừa tới cửa bếp tôi đã va mạnh vào một người từ dưới
xông lên. Khiết Anh! Chàng đỡ tôi dậy, tôi nhìn gương mặt lem luốc của
chàng với tất cả ngạc nhiên:
- Anh làm gì vậy?
- Nấu nước nóng cho em rửa mặt, nhưng đám củi tươi nhà em bất hợp tác
với anh quá, chúng giống chủ ghê.
Tôi không nín nổi cười:
- Trông anh giống y hệt chú thợ chùi ống khói! Để đó đi, việc bếp núc đâu
phải của đàn ông.
Bước vào căn bếp nhỏ bừa bãi, chàng đã lục lọi tìm, xáo trộn trật tự cuộc
sống của tôi thế này ư? Quả là con người phá rối trị an! Dọn dẹp xong tôi
đun một ấm nước để rửa mặt, nấu hai gói mì trong chiếc soong nhỏ. Khiết
Anh đứng ở cửa bếp nhìn tôi loay hoay.
Tôi đuổi:
- Anh lên trên đi!
Chàng lắc đầu dọa dẫm:
- Anh phải ở đây vì hình như trong nhà bếp này có hai chú chuột lớn, lỡ
chúng tấn công em thì sao?
Tôi nguýt dài:
- Chuột thì có gì đáng sợ! Con người mới đáng sợ hơn.
Nhưng chàng chỉ cười. Tôi bưng hai tô mì lên bàn, nhìn chàng thách thức:
- Anh có ăn nổi loại mì oi khói này không?
- Cái gì em ăn được là anh ăn được.
Khiết Anh nói vậy nhưng chàng không đụng đũa, nhìn tôi chăm chú. Tôi
nhíu mày:
- Nhìn gì mà dữ vậy?
Chàng bước tới:
- Ngắm em là anh đủ no rồi, Phương Kỳ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.