CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 248

xong, tôi đang đứng quay lưng ra cửa với chiếc áo loang lỗ ướt, cúi giặt
chiếc khăn lau thì có tiếng gõ cửa. Còn ai ngoài Diệp Bội Tần? Tôi không
quay lại bình thản nói:
- Vô đi, còn phải đợi thỉnh mới chịu vào sao?
Có tiếng chân bước mạnh mẽ rồi có tiếng cười ấm sau lưng:
- Em đang tề gia nội trợ đó phải không? Ngoan quá!
Tôi ngẩn ra nhìn Khiết Anh:
- Anh còn trở lại đây làm gì nữa?
Chàng đang đứng trước mặt tôi, ngắm tôi với nụ cười dịu dàng:
- Em giống hệt cô bé lọ lem.
Tôi chống nạnh hất mặt:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Chàng không trả lời vì lúc đó có một đám người rần rấn bước vô mang theo
nào nệm, nào thảm. Mấy người vác tấm kính lớn đến bên cửa sổ. Khiết
Anh bước lại bên họ chỉ dẫn lung tung. Tôi ngạc nhiên đến độ kinh khủng.
Nhìn một đám nhân công lăng xăng trong nhà mình làm chủ bằng con mắt
ngơ ngác. Chàng bước lại thích thú:
- Nhìn em dễ yêu quá!
Tôi níu áo chàng:
- Cái gì thế này Khiết Anh? Họ định làm gì vậy?
- Thay lại cửa kính, mang lại tiện nghi cho căn phòng này.
Tôi la lên:
- Tôi có mướn họ đâu chứ?
- Chính anh gọi đến.
- Đây là nhà của anh hay của tôi mà anh lại tự quyền như vậy hả?
- Đây là nhà của người anh yêu.
Tôi hận không có xô nước để tạt cho chàng ướt hết, tôi hậm hực:
- Không cần anh phải làm cái trò hề này!
- Không phải trò hề mà là phép biến hóa của chàng Aladin đó cô bé ạ! Tất
cả sẽ đổi khác ngay!
- Tôi không cần! Sao lúc nào anh cũng nhảy vào đời tư của kẻ khác mãi
thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.