CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 303

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 19

Tình yêu đang êm đềm trở lại, tôi bắt đầu sống trong mơ như xưa, ngày
ngày quanh quẩn bên Khiết Anh với hạnh phúc chứa chan. Chàng không
bao giờ cười, luôn luôn giữ vẻ cứng cỏi, lạnh lùng, sai bảo tôi bằng giọng
kẻ cả, khắt khe như một vị lãnh chúa độc tài. Tuy thế đôi lúc tôi cũng bắt
gặp chàng nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt nồng nàn tha thiết nhưng hễ tôi
nhìn lại là chàng thở dài quay đi nơi khác.
Bà Nhã An đã trở về, bà có vẻ không ngờ nhưng vẫn lộ nét tư lự:
- Phương Kỳ! Cháu làm bác ngạc nhiên không ít! Nhưng đừng vội lạc
quan, bác không tin mọi việc sẽ tốt đẹp như vầy mãi!
Dạ Tú dạo này vắng mặt luôn, cô bé đi chơi lu bù làm bà Nhã An lo ngại,
bà gọi Tú lại quở trách:
- Sao con không lo trau dồi bài vở luyện thi mà cứ lang thang hoài vậy? Mẹ
không bằng lòng thế đâu!
Tú im lặng, bà Nhã An hỏi tiếp:
- Hạo Bình đâu? Nó không khuyên bảo gì con à?
Dạ Tú đằng hắng đáp:
- Con chôn hắn ta rồi!
Nói đoạn nàng bỏ đi lại bên máy hát mở to hết cỡ. Tiếng kích động ồn ào
làm Khiết Anh khó chịu, chàng hất hàm ra lệnh cho tôi:
- Phương Kỳ! Tắt máy đi! Nhức đầu quá!
Tôi còn lúng túng thì Dạ Tú hét lên:
- Để đó cho tôi! Chị không có quyền đụng tới! Chị là cái thớ gì trong cái
nhà này chứ?
Khiết Anh quát lên:
- Dạ Tú!
Tú vùng vằng giận dỗi bỏ ra cửa:
- Tôi đi khỏi đây! Ở nhà chán quá! Các người về phe với nhau cả nhưng tôi
cho anh biết anh ngồi ở nhà mà ôm giấc mộng hão huyền của mình đi!
Người ta đang nâng nhẹ những gì anh tưởng thuộc về anh đó! Anh đang bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.