CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 323

thành em rể của chúng ta!
Chàng cú khẽ lên đầu tôi:
- Để em khỏi áy náy chứ gì?
Ngày tháng trôi qua trong hương lửa đượm nồng, nếu không có bóng đêm
của chứng bệnh ghê tởm kia lảng vảng thì cuộc sống của chúng tôi thật
tuyệt vời, không còn gì để mơ ước thêm... Những buổi tối trong phòng
khách, những người thân yêu của chúng tôi lại quây quần sum họp, chàng
lại đàn lại hát, bây giờ tiếng đàn của chàng không còn đem bán ra gian
hàng nữa, nó đã thuộc về riêng tôi. Mẹ chàng nhìn cảnh hạnh phúc với nụ
cười thỏa nguyện. Bà không còn là loại đá cẩm thạch cứng mà là một con
chim mẹ hiền từ xòe cánh ấp ủ bầy con. Khiết Anh thường đến một viện
ung thư để theo dõi bệnh tình của chàng. Tất cả đều bình thường không có
triệu chứng nào cho thấy chứng ung thư quái ác kia trở lại. Phải chăng một
bàn tay nhiệm màu đã tội nghiệp chúng tôi nên ngăn cản cái chết không
cho đến với chàng! Tôi sống với nỗi vui bao la và niềm lạc quan chan chứa.
Mùa thu đến, Bội Tần hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh. Giang Triết được
lên chứ bố có vẻ gọn gàng đàng hoàng dễ mến hơn. Chúng tôi thường đến
nhà Bội Tần chơi, giúp Tần săn sóc cậu nhỏ. Dưỡng nhi là một nghệ thuật
tinh vi, nhiều khi thấy tôi nghờ nghệch trong việc bồng ẵm con nít, Bội Tần
cười ranh mãnh:
- Làm mẹ khó lắm đấy. Mày nên tập trước đi là vừa!
Làm mẹ? Tôi ngượng nghịu trong lúc Khiết Anh nheo mắt cười, lúc ra về
chàng trịnh trọng hỏi:
- Em định đến bao giờ?
Tôi ngây thơ:
- Định cái gì anh?
Chàng tỉnh bơ:
- Có con.
Cái đó làm sao tôi biết được. Tôi hơi đỏ mặt một chút:
- Anh cũng thích trẻ con sao?
- Anh có ghét con nít hồi nào đâu?
- Ánh Tuyết bảo anh không thích con cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.