CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 321

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 20

- Anh có định ăn sáng không? Em đi sửa soạn bữa sáng cho anh nhé?
- Kệ nó đi! Lát nữa chúng mình xuống phòng ăn luôn thể. Em đừng quên
em là cô dâu mới ba ngày chưa phải xuống bếp đó nghe!
Tôi phụng phịu:
- Anh chê em nữa em sẽ nghỉ nói chuyện với anh luôn!
Chàng mỉm cười, vòng tay vẫn không rời vuốt ve phiến lưng mềm, chàng
thì thầm:
- Phương Kỳ! Em có biết không, em là người vợ tuyệt trần.
Tôi lí nhí:
- Anh không cười em chứ?
- Không đời nào! Anh biết em làm như vậy để xóa tan mặc cảm trong lòng
anh, em đã khiến anh quên tất cả! Bây giờ anh chỉ cần em không ghê tởm
anh là đủ rồi, còn mặc cho cả thế giới muốn nhìn anh ra sao thì nhìn.
- Vậy mà trước đây anh luôn luôn xua đuổi em, có lúc lại còn dữ tợn với
em nữa!
- Tại vì anh không muốn em biết về cơn bệnh đáng sợ của anh!
- Em chưa thấy ai ngu như anh, vừa ngu lại vừa ác!
- Em có oán anh không?
- Em yêu anh...!
- Em!
Môi chàng vờn nhẹ lên mắt mũi tôi. Mọi ý niệm về thời gian không còn
nữa, như chắp cánh bay, biến thành một chiếc bong bóng phiêu du trên mây
xanh, chàng nâng bàn tay tôi lên hôn từng ngón.
- Lúc trước anh đã hành hạ em đủ điều! Nhưng em nên biết dày vò em là
anh tự đày đọa chính mình. Anh chỉ mong em bỏ đi nhưng em lại là người
con gái lạnh lùng, bề ngoài có vẻ nhu mì nhưng lòng dạ lại hết sức gan góc
làm anh cũng phải đầu hàng. Đêm đó nhìn em ngủ gục anh thương em
không tả nổi, đáng buồn là anh không tự mang em vào phòng được đành
gọi bà Lâm. Anh ngồi ngắm em đến sáng em biết không Kỳ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.