CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 38

- Tôi vốn không thích tham dự dạ vũ với ai cả!
Ba Hoa hấp háy cặp mắt:
- Phương Kỳ lúc nào cũng giống nàng Hằng Nga ngồi lạnh lẽo trên cung
Quả Hàn, Kỳ định đợi chú Cuội chăng? Ha! Ha! Hay là người hỏa tinh?
Tôi không muốn mất thì giờ vô bổ nên ra hiệu cho Bội Tần.
- Bây giờ chúng ta bàn đến quá sớm! Còn hơn tuần lễ nữa mới Giáng Sinh
kia mà!
- Uyển Uyển nói vậy chứ tôi cứ mong ngày mai đây.
Vào phòng ngủ của Bội Tần tôi nói nhỏ:
- Bội Tần ạ! Nhà tao hiện giờ đang kẹt tiền, tao...
Bội Tần ngắt lời tôi:
- Thôi đừng nói nữa, tao hiểu mày mà! Tao còn một ngàn đồng đỡ nhé! Tối
nay về tao truy anh Chương, ảnh còn thiếu nợ tao.
Nó ghép tiền vào vở tôi, tôi cúi đầu:
- Khi nào có tao sẽ trả lại mày ngay.
- Ai khiến mày trả? Nếu tao không giúp mày được gì thì tao còn vỗ ngực
xưng là bạn mày sao được? Đừng nghĩ gì cả. Để ra tết tao sẽ nhờ ông bác
kiếm việc cho mày làm, chứ bây giờ đang mùa đông, nơi nào cũng sa thải
người ra chứ không nhận thêm vào đâu.
Tôi cảm động:
- Bội Tần! Mày tốt với tao quá! Tao biết làm gì để cám ơn mày?
Bội Tần cầm vở tôi:
- Làm gì à? Mai mốt chúng ta kết thông gia với nhau nhé!
Trở về nhà, trời chỉ còn là những hạt mưa lắc rắc. Con đường ướt át thưa
thớt bóng người qua lại, gió thổi vạt áo quết vào chân, từng cơn gió tạt
mạnh làm tôi muốn bay bổng lên. Bóng dáng mảnh khảnh của tôi lẫn vào
sương mù thấp thoáng như những hơi thở buồn của đô thị. Áo màu hồng đã
sờn không đủ ấm, tôi cố gắng rảo bước về nhà.
Bỗng nhiên, chân tôi bị trẹo đi một cái. Nhìn xuống, một hòn sỏi đã mắc
vào đế giày. Cúi xuống gỡ nó ra tôi chợt chú ý đến những tiếng kêu yếu ớt
ở đâu đây: Chíp! Chíp!... Tiếng chim con kêu nghe thật đáng thương làm
tôi chạnh lòng đưa mắt nhìn quanh. Tiếng kêu phát ra từ một bụi gai dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.