CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 39

gốc cây. Tôi cúi lom khom vạch gai tìm kiếm mặc cho gai đâm vào tay đau
nhói. Bất chợt, tôi kẽ reo lên, tôi với lấy chiếc tổ bằng rơm bù xù nằm kẹt
trong mớ gai hỗn loạn, có lẽ bão làm cho tổ chim rớt xuống đây. Trong tổ
còn vỏn vẹn hai con chim nhỏ, may mà chúng rút vào trong tổ nên chưa bị
chết cóng. Đây là loại chim thường thấy: màu lông xám như bầu trời, song
tuy thế đôi mắt nâu linh hoạt trông rất dễ yêu. Nâng chúng trên tay tôi nhận
ra hai con chim đều bị thương; một con bị đâm xước cổ, còn con kia bị sái
cánh, chúng há mỏ kêu không ngớt. Chúng chúi đầu vào lòng bàn tay tôi
như để tìm hơi ấm của đôi cánh mẹ. Bất giác tôi thương chúng chi lạ, đặt
tay lên đầu chúng, tôi hỏi nhỏ:
- Chim lạnh quá phải không? Tội quá! Mẹ của chim đâu rồi sao không thấy
hở?
Đột nhiên sau lưng tôi vang lên tiếng cười quen thuộc với chút diễu cợt:
- Cô nghĩ là chúng biết trả lời cô sao?
Tử Phong! Tôi quay vội lại. Phong đang đứng sững đó, áo không cài nút
bay trong gió, hai tay thọc vào túi quần jean bạc phếch. Nụ cười đứng trên
môi hắn, không hiểu sao tôi lại cứ gặp hắn trong hoàn cảnh bất ngờ và kỳ
cục. Phong nhìn đôi chim nép trong tay tôi.
- Hai chú nhỏ này có vẻ bị lạnh rồi đó! Cô nên sưởi ấm cho chúng.
Không đợi tôi trả lời, hắn đón lấy đôi chim bỏ vào túi áo khoác thật cẩn
thận để hở cho chúng dễ thở. Nhìn ngón tay bị gai đâm của tôi hắn chau
mày:
- Tay cô bị chảy máu rồi kìa. Buốt không?
Phong cầm lấy tay tôi, tôi giựt lại đưa lên miệng thổi một hơi:
- Không sao đâu, tôi quen rồi!
Phong cười, lắc đầu. Cầm mấy cuốn vở trong tay tôi nhìn Phong, hắn cao
hơn tôi gần cả cái đầu. Hơi cúi xuống Phong hỏi:
- Trời xấu thế này cô chưa chịu về nhà còn lang thang đâu nữa?
- Tôi về bây giờ, còn anh đi đâu đây?
Phong đáp tỉnh như không:
- Đi theo cô!
Tôi liếc xéo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.