CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 59

đề nghị chuyện này mà, phải không? Nhưng chưa kịp nói thì em đã bỏ đi
mất lỗi đâu phải của anh, em úp mở mãi, có bao giờ em chịu cho anh biết
tên thật đâu!
Tôi ấm ức:
- Tôi là một con ngu.
- Sai rồi, em là một cô gái khả ái.
Cố gắng để khỏi khóc, tôi không nhìn chàng:
- Chúng ta trước kia chỉ là hạt phong bay và loài cỏ dại nên có thể kết bạn
với nhau được, bây giờ chúng ta đã được đặt vào hoàn cảnh khác, giữa hai
chúng ta có một cái hố ngăn cách không thể san bằng được. Tôi không
cùng giai cấp với anh đâu, đừng đùa giỡn với tôi làm gì, anh đến buổi dạ vũ
này vì ai tôi thừa biết, bây giờ tôi mới hiểu ra con người ta không nên tìm
gặp giấc mộng của mình. Vì thực tế chẳng bao giờ phù hợp với mộng mơ
cả.
- Em nói gì mà lại có giai cấp trong đó? Phải chăng em vẫn còn giận anh đã
qua mặt em?
Tôi ngồi xuống ghế lắc đầu hồi hộp:
- Tôi không quan tâm chấp nhứt gì đâu. Anh ra đi, mọi người đang chờ anh
kìa!
- Anh chỉ cần em nói là không giận anh nữa.
- Tôi đã nói rằng chẳng có gì đáng giận cả, người ta đã bắt đầu nhìn vào
đây rồi đó!
- Không! Nếu em còn giữ thái độ này, anh không đi đâu hết!
Chàng cứng đầu làm sao? Vài tiếng xầm xì nổi lên, tôi khổ sở nhìn chàng:
- Được rồi, em không giận anh nữa đâu, đi đi, em sợ người ta dòm ngó lắm!
Khiết Anh quay lưng, chàng đi tới đâu mọi người vỗ tay tới đó, hình như
chỉ có tôi là con bé ngốc nghếch nên mới không biết mặt chàng thôi. Khiết
Anh đến đứng dưới vùng ánh sáng chói lòa, chàng lấy cây ghi-ta điện đeo
lên vai, nói nhỏ với dàn nhạc đoạn đứng trước mi-crô cười nhẹ:
- Hôm nay, trong buổi dạ vũ mừng Giáng Sinh này tôi xin tặng một bài hát
cho một vì sao vừa trốn khỏi thiên đường xuống đây tham dự. Đó là bài
“Hành ngộ ca” của Y Vũ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.