CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 58

Phong đứng lên thở dài nhìn Bội Tần:
- Bạn cô đó sao?
Tôi còn kinh ngạc thì Bội Tần đã liếng thoắng:
- Phương Kỳ là bạn thân thiết của tôi, chắc nãy giờ hai người làm quen
nhau rồi chứ gì? Khỏi cần phải giới thiệu nữa hả?
Tôi ngơ ngác như một kẻ khờ nhất đời:
- Bội Tần! Đây là...
- Uông Khiết Anh. Nam danh ca mà mày hằng ái mộ đó!
- Cái gì? Thế này là Uông Khiết Anh?
Suýt tí nữa là tôi xỉu tại chỗ. Gã con trai này là Uông Khiết Anh. Con
người này bị tôi đem cái tên của chính hắn ra đùa giỡn. Từ hồi nào đến giờ
tôi chưa bao giờ gặp cảnh kham khổ như vầy. Giận vì không có phép thăng
thiên hay độn thổ cho rồi. Tôi đứng lên cười không nổi, khóc cũng không
xong. Nụ cười trên môi Uông Khiết Anh lúc bấy giờ thật đáng giận, đến lúc
này chàng còn giả bộ tạo lịch sự xã giao theo kiểu Tây Phương:
- Tôi có thể hôn tay Phương Kỳ được không ạ?
Tôi đứng chết trân, mắt bắt đầu ươn ướt.
- Vậy sao anh xưng là Tử Phong?
- Vì Phương Kỳ thích nhìn những hạt phong bay kia mà!
Hạt phong bay về những giấc mộng, nghĩ đến lúc kể giấc mộng thơ dại của
mình cho Khiết Anh nghe, tôi bất giác giận mình khôn tả, cảm giác bị lừa
phiến lan trong óc, tôi nghẹn ngào:
- Đáng lý anh không nên đùa dai như vậy.
- Phương Kỳ!
Khiết Anh không cười nữa, chàng tiến lại gần tôi. Bội Tần nhìn chúng tôi lạ
lùng:
- Phương Kỳ, có chuyện gì vậy?
- Bội Tần, tôi nhờ Bội Tần một việc nhé. Làm ơn ra nói mấy người bạn chờ
tôi một chút, tôi sẽ ra ngay, đừng có la lối um sùm như đi tìm trẻ con đi học
bị lạc vậy.
Bội Tần cười bỏ đi, Khiết Anh trầm ấm nói:
- Phương Kỳ, thật ra anh đâu muốn kéo dài trò đùa này, hôm đó chính anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.