CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 57

người ra sao không?
- Ra sao cũng kệ người ta! Bộ anh thích nói xấu người ta lắm sao?
Chàng lắc đầu tỏ vẻ thương hại. Câu chuyện của chúng tôi tạm gác lại vì
Ánh Tuyết bước ra mi-rô theo yêu cầu của bạn bè. Nàng bắt đầu hát bài
“Đóa hồng Trung Quốc” với chiếc áo đỏ và bông hồng nhung thật lớn trên
ngực. Dáng điệu trình bày không thua gì ca sĩ danh tiếng, giọng hát cao vút
và lảnh lót nàng đã trở thành tâm điểm cho bao cặp mắt chiêm ngưỡng trầm
trồ. Tôi buộc miệng:
- Ánh Tuyết hát hay quá!
- Bằng giọng nói thánh thót này, anh tin em cũng có thể hát không thua gì
Ánh Tuyết.
Nụ cười vừa chớm nở, tôi đã bậm môi gàn lại:
- Cám ơn! Tôi hát giống vịt trời kêu.
Ánh Tuyết hát xong, tiếng vỗ tay giòn giã, nàng tươi tắn nói:
- Bây giờ xin mời anh bạn ca sĩ Uông Khiết Anh của tôi lên ca vài bản cho
vui, các bạn đồng ý chứ!
Mọi người nghênh Uông Khiết Anh:
- Uông Khiết Anh... đâu rồi! Uông Khiết Anh ở chỗ nào rồi! Khiết Anh đâu
rồi?
Giữa tiếng ồn ào tôi chợt thấy Bội Tần đang dáo dác tìm kiếm chỗ tôi. Chỗ
tôi ngồi là một góc tối và khuất nên con bé không thấy. Tôi mừng rỡ và vẫy
tay gọi rối rít:
- Tao chờ mày muốn chết luôn hà! Mày ở đâu vậy? Tao Nhờ Giang Triết đi
kiếm dùm mà.
Nó nhận ra tôi và chạy tới:
- Tao ở góc bên kia nhảy với Hồ Nghi Dương và Trương Kiến Thuỵ. Giang
Triết có đến nhưng thấy vậy mặt anh chàng nặng như chì bỏ đi. Y chẳng
nói gì, làm sao tao biết được.
- Hèn chi tao chờ mày dài cả cổ.
- Thôi, cho tao xin lỗi, để tao đền mày một miếng chocolate.
Bội Tần kéo tôi lại bàn, đụng đầu vào Phong nó la lên:
- Ủa! Nãy giờ anh ở đây à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.