CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 91

- Anh vẫn không tin lời em nói là sự thật.
- Anh quá tự tin chính mình!
- Không phải thế Phương Kỳ, có phải em thốt những lời cay đắng đó vì
những nguyên nhân tại em chưa chứng minh hay hơn nữa.
Chàng thật thông minh. Tôi nói:
- Tin hay không là quyền của anh, còn bắt tôi nói yêu anh thì không bao
giờ!
Chàng nhìn xoáy tôi:
- Anh chỉ tin khi tìm được chứng minh!
- Chứng minh?
- Vì anh đã có cách chứng minh.
- Cách gì vậy?
- Đo độ nóng chảy của nước đá!
Dứt lời chàng ôm chầm lấy tôi trong đôi tay cứng cáp, tôi chẳng hề tránh
được điều này, nằm gọn trong vòng tay chàng mất rồi. Cố sức gỡ nhanh,
vòng tay chàng ôm chặt toàn thân. Tôi yếu như mèo, nâng mặt tôi lên,
Khiết Anh cúi xuống đến nỗi chiếc mũi của chàng gần đụng vào mũi tôi,
hơi thở phà vào mặt tôi, tôi đã biết chàng sắp làm gì, tôi kinh hoàng la lên:
- Không được! Không được đâu!
Nhưng đôi môi chàng quá gần, rồi một nụ hôn như chạm vào lưỡi. Ôi! Sự
yếu ớt của tôi. Người tôi mất xét đoán hoàn toàn, lúc nóng, lúc lạnh, cảm
giác Tây Băng Sơn hồng lên đã tan dần dưới sức nóng của ánh sáng mặt
trời. Nụ hôn xong, đầu môi còn nguyên phản xạ, tôi nằm im trong tay
chàng như con chim bồ câu hiền lành. Môi chàng đã lìa xa, nụ cười khinh
bạt đã hiện lên:
- Anh đã làm tan cái băng giá của em rồi phải không? Lần đầu tiên mới gặp
được cô gái có làn môi ngọt như vậy.
Máu nóng trong người tôi sôi sục, tôi vùng dậy dang thẳng tay lên rồi một
cái tát tóe lửa bay ra, Khiết Anh lãnh đủ. Chàng sững sờ, theo phản ứng tự
nhiên đưa tay lên xoa má. Tôi đứng lên như con thú rừng thức giấc:
- Anh là đồ đểu!
Khiết Anh nắm lấy tay tôi giựt mạnh khiến tôi suýt nữa ngã vào lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.