CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 89

đứng trên con đường có những hạt phong bay đó. Nhìn em say đắm nghe
tiếng hát của anh, thoạt đầu anh chỉ xúc động trước sự ái mộ nhiệt thành
nhưng em là cô gái luôn luôn mang nét bí ẩn, em đã tạo cho anh những ấn
tượng sâu đậm đến nỗi anh không thể không nhớ đến em, không tìm gặp
em. Rồi khi nghe em ngây thơ kể giấc mộng có anh trong đó, anh đã sung
sướng đến thế nào em biết không? Suốt buổi tối anh đã hát liên miên, hát
bằng tất cả niềm vui trên đời này. Tóm lại anh đã yêu, 25 năm qua anh chưa
hề có một cảm xúc nào tuyệt vời như vậy. Bây giờ anh bất chấp mọi sự
nhạo báng săn đuổi em như một thằng khùng, nhưng em lại chạy trốn anh,
em là nàng tiên có đôi cánh trắng, hôm nay anh đã dấu được đôi cánh của
em rồi! Em không kịp về trời được nữa đâu! Em phải ở lại trần gian này và
phải yêu anh!
Tim tôi như hạt bụi hồng đang bay lên đồng thời nước mắt đã ngập mi. Ôi!
Lời tình tự say đắm bên tai, khuôn mặt rất trẻ, Khiết Anh thành khẩn. Tôi
có thể tin lời chàng được không? Bàn tay dịu dàng của Khiết Anh mơn trớn
tay tôi.
- Bài “Hành ngộ ca” anh hát chỉ để dành cho riêng em thôi! Vậy hãy nói
yêu anh đi! Hãy thú nhận là yêu anh đi! Anh cũng biết em yêu anh mà, nói
đi cưng!
Hãy nói yêu chàng đi nhưng những chất xám, chất trắng trong óc rắn lại:
Con người đang nói những lời giả dối này sắp đính hôn với một cô gái sang
giàu. Hắn đang lừa mi đó!
Chàng vẫn nồng nàn:
- Em yêu anh mà phải không Phương Kỳ?
Tôi buông ba tiếng cộc lốc:
- Không bao giờ!
Khiết Anh như bị ong chích, chàng giựt mình:
- Em nói gì?
Tôi cúi đầu nhưng rồi ngẩng lên, bản tính ngang bướng giúp tôi nói những
lời lạnh lùng trong khi tim tôi đang nức nở:
- Tôi không hề yêu anh bao giờ cả!
Khiết Anh lớn tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.